Quân đội viễn chinh Pháp vùng Viễn Đông | |
---|---|
Corps Expéditionnaire Français en Extrême-Orient | |
CEFEO phù hiệu mang biểu tượng cái neo truyền thống của Hải quân Pháp | |
Hoạt động | 1945 – 26 Tháng Tư, 1956 |
Quốc gia | Pháp |
Phục vụ | Quân đội Pháp |
Phân loại | Viễn chinh |
Trang bị | Pháp, Anh, Hoa Kỳ |
Tham chiến | Chiến tranh Đông Dương |
Các tư lệnh | |
Chỉ huy nổi tiếng | Jean de Lattre de Tassigny |
Quân đội viễn chinh Pháp vùng Viễn Đông (tiếng Pháp: Corps Expéditionnaire Français en Extrême-Orient, tắt là CEFEO) là một lực lượng quân đội viễn chinh của quân đội Liên hiệp Pháp thành lập ở Đông Dương thuộc Pháp trong năm 1945 trong thời gian Chiến tranh Thái Bình Dương. Sau đó, CEFEO đã chiến đấu và thất bại trong cuộc Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất trong cuộc chiến chống lại quân nổi dậy Việt Minh.
CEFEO được thành lập vào đầu năm 1945 như là sự thay thế cho các Lực lượng viễn chinh Pháp vùng Viễn Đông cũ (Forces Expéditionnaires Françaises d'Extrême-Orient, FEFEO). Mục đích của nó là để hỗ trợ chính quyền Gilbert Sabattier có trụ sở tại Sài Gòn, chỉ huy "Lực lượng Pháp Đông Dương" (Forces Françaises d'Indochine)[1] và chỉ huy lực lượng Pháp quốc Tự do chiến đấu chống quân Nhật từ sau ngày Nhật đảo chính. Sau khi nước Pháp giải phóng và Đức Quốc Xã đầu hàng ở châu Âu, Pháp muốn khôi phục lại thuộc địa ở Đông Dương. Vào ngày 7 tháng 6 năm 1945, Leclerc được chỉ định làm chỉ huy của CEFEO. Vào ngày 22 tháng 6, Leclerc đã chuyển quyền chỉ huy Sư đoàn 2 Armored (2ème DB) - đơn vị nổi tiếng đã giải phóng Paris vào tháng 8 năm 1944 cho Đại tá Dio. Leclerc đã quyền chỉ huy Lực lượng Pháp Viễn Đông (Forces Françaises en Extrême-Orient) vào ngày 15 tháng 8.
Năm 1946, Phong trào giải phóng dân tộc Việt Nam (1885–1945) và làm cho Phong trào giải phóng dân tộc nổi lên, lan tràn sang cả Lào, Campuchia. Phong trào dẫn đầu bởi Việt Minh, một phong trài chính trị kết hợp Chủ nghĩa dân tộc và Cộng sản. Chiến tranh bùng nổ và những năm đầu quân Pháp phải chống lại loại hình chiến tranh du kích, từ năm 1950 được các nước cộng sản hỗ trợ Lực lượng Việt Minh tăng cường sử dụng loại hình chiến tranh thông thường. Cuộc Chiến tranh Đông Dương đầu tiên chính thức kéo dài từ ngày 20 tháng 11 năm 1946 cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1954 và được giải quyết bởi Hiệp định Genève.
Sau khi người lính CEFEO cuối cùng rời khỏi Việt Nam, Lào và Campuchia vào năm 1956, lực lượng đã bị Tổng thống Pierre Jacquot giải tán.
Phần lớn lính CEFEO là các tình nguyện viên đến từ các lãnh thổ thuộc địa hoặc xứ bảo hộ của Liên hiệp Pháp tại Maghreb (Maroc, Algérie và Tunisia), châu Phi cận Sahara, Madagascar và Đông Nam Á. Ngoại lệ là Binh đoàn Lê dương Pháp của Pháp bao gồm chủ yếu là tình nguyện viên châu Âu (bao gồm Pháp, Tây Ban Nha, Ba Lan và đáng chú ý nhất là người Đức).
Hầu hết các đơn vị thuộc địa không chuyên nghiệp (BPC), toàn bộ Tham mưu trưởng đều từ chính quốc Pháp, như một số bộ binh thuộc địa, các đơn vị pháo binh và chuyên gia.
Vào đầu tháng 11 năm 1953, các tình nguyện viên Liên hiệp Pháp đã trở về từ Chiến tranh Triều Tiên, họ khởi hành từ Incheon đến Việt Nam.[2] Họ sẽ tham gia vào Trận Đắk Pơ vào tháng 6 và tháng 7 năm 1954.