Chủ nghĩa Mật nghị hay viết đầy đủ hơn là Chủ nghĩa Mật nghị Hồng y là một yêu cầu bầu chọn tân giáo hoàng bằng một nhóm nhỏ các tín hữu có các hoạt động tương tự và tương trưng như một Hồng y đoàn. Hành động này thường đi kèm với các tuyên bố được gọi là sedevacantism, một thuyết cho rằng ngai tòa giáo hoàng hiện tại thực tế đang bị trống vì chủ sở hữu của nó, giáo hoàng hiện tại là một kẻ dị giáo và do đó không phải là giáo hoàng đích thực, do đó các tín hữu còn sót lại của Giáo hội Công giáo có quyền bầu cử một giáo hoàng đích thực.
Thuật ngữ này bắt nguồn từ từ "conclave", có nghĩa là Mật nghị Hồng y, là một thuật ngữ miêu tả cuộc họp kín của Hồng y đoàn, được triệu tập để bầu một giám mục của Rôma, khi nơi đây đang trống tòa, nhưng những người ủng hộ thuyết sedevacantism lại quyết định áp dụng cho nhóm này chọn một Giáo hoàng khác.
Một hiện tượng tương tự nhưng rõ ràng là của những người được gọi là "các nhà thần bí", những người đặt nền móng cho các yêu sách của họ đối với vị trí giáo hoàng dựa trên những mặc khải cá nhân hay những phát kiến tâm linh.
Hiện tượng sedevacantism đã bắt đầu vào cuối những năm 1960 và thập niên 1970, tức là những năm sau Công đồng Vatican II. Vào giữa thập niên 1970, linh mục tiên phong tin theo thuyết Sedevacantist là Joaquín Sáenz y Arriaga người Mexico, chủ trương tổ chức cuộc họp bầu cử tân giáo hoàng, và một số người theo đạo Công giáo truyền thống đã thảo luận về ý tưởng này trong những năm tiếp theo.[1] Tuy nhiên, chủ nghĩa mật nghị thực tế đã trở thành một phong trào thực sự trong thập niên 1990.
Người đầu tiên tuyên bố (năm 1978) rằng đã được bầu làm Giáo hoàng theo cách này là một người Croatia có tên là Mirko Fabris, một diễn viên hài nổi tiếng, người đã quyết định sử dụng một cái tên khôi hài là "Krav", một từ được nam tính hoá từ từ mang dáng vóc nữ tính krava, có nghĩa "bò" và ông tự gọi mình là Giáo hoàng Krav I.[2]
Có cái nhìn nghiêm túc hơn là tuyên bố của David Bawden, người cuối thập niên 1980 đã quảng bá ý tưởng về một cuộc bầu cử tân giáo hoàng và cuối cùng đã gửi hơn 200 bản sao của cuốn sách của ông cho các biên tập viên của tất cả các ấn phẩm theo thuyết sedevacantist mà ông ta có thể tìm thấy và tất cả các linh mục được liệt kê trong một thư mục của các nhà truyền thống như những người theo chủ nghĩa sedevacantists. Tuy vậy, sau đó ông được bầu chọn bởi một nhóm gồm sáu người bao gồm cả chính mình và cha mẹ của ông, và lấy tên là Giáo hoàng Micael (Pope Michael).[3]