Chiến tranh Ấn Độ-Pakistan năm 1965 là cực điểm của các xung đột diễn ra trong khoảng thời gian từ tháng 4 năm 1965 đến tháng 9 năm 1965 giữa Pakistan và Ấn Độ. Cuộc xung đột bắt đầu sau chiến dịch Gibraltar của Pakistan, nhằm mục tiêu đưa các lực lượng thâm nhập vào Jammu và Kashmir để thúc đẩy một cuộc nổi dậy chống lại sự quản lý của Ấn Độ. Ấn Độ đã trả đũa bằng cách phát động một cuộc tấn công quân sự toàn diện vào Tây Pakistan. Cuộc chiến kéo dài mười bảy ngày đã gây ra hàng ngàn thương vong cho cả hai bên và có số lượng lớn nhất của xe bọc thép xe tăng lớn nhất tham chiến kể từ thế chiến II.[1][2] Sự thù địch giữa hai nước chấm dứt sau đình chiến theo lệnh của Liên Hợp Quốc được tuyên bố sau sự can thiệp ngoại giao của Liên Xô và Hoa Kỳ, và sau đó ban hành tuyên bố Tashkent.[3] Phần lớn cuộc chiến là giữa các lực lượng lục quân của hai nước trong Kashmir và dọc theo biên giới giữa Ấn Độ và Pakistan. Cuộc chiến này đã chứng kiến sự gia tăng quân số lớn nhất ở Kashmir kể từ phân chia Ấn Độ năm 1947, một con số chỉ xếp sau cuộc xung đột quân sự năm 2001-2002 giữa Ấn Độ và Pakistan. Hầu hết các trận chiến đã được chiến đấu diễn ra giữa các đơn vị bộ binh và xe bọc thép, với sự hậu thuẫn đáng kể từ các lực lượng không quân và các hoạt động hải quân. Nhiều chi tiết về cuộc chiến này, giống như những cuộc chiến khác chiến tranh Ấn Độ-Pakistan, vẫn còn chưa rõ ràng.[4]
Ấn Độ đã được ưu thế hơn hẳn Pakistan khi lệnh ngừng bắn được tuyên bố.[5][6][7][8][9][10][11]
Mặc dù hai nước đã chiến đấu để giành chiến thắng, cuộc xung đột được coi là một thất bại chiến lược và chính trị đối với Pakistan,[6][12][13][14][15][16][17] vì nước này đã không thành công trong cuộc nổi dậy ở Kashmir[18] cũng như không thể có được sự hỗ trợ có ý nghĩa ở cấp độ quốc tế.[13][19][20][21]
^Dijink, Gertjan (2002). National Identity and Geopolitical Visions: Maps of Pride and Pain. Routledge. ISBN9781134771295. The superior Indian forces, however, won a decisive victory and the army could have even marched on into Pakistani territory had external pressure not forced both combatants to cease their war efforts.
^ abMcGarr, Paul. The Cold War in South Asia: Britain, the United States and the Indian Subcontinent, 1945–1965. Cambridge University Press, 2013. tr. 331. ISBN978-1-139-02207-1. "Satisfied that it had secured a strategic and psychological victory over Pakistan by frustrating its attempt to seize Kashmir by force, when the UN resolution was passed, India accepted its terms ... with Pakistan's stocks of ammunition and other essential supplies all but exhausted, and with the military balance tipping steadily in India's favour."
^Pakistan:: The Indo-Pakistani War of 1965. Library of Congress Country Studies, United States of America. tháng 4 năm 1994. Truy cập ngày 2 tháng 10 năm 2010. "Losses were relatively heavy—on the Pakistani side, twenty aircraft, 200 tanks, and 3,800 troops. Pakistan's army had been able to withstand Indian pressure, but a continuation of the fighting would only have led to further losses and ultimate defeat for Pakistan."
^Hagerty, Devin (2005). South Asia in world politics. Rowman & Littlefield. tr. 26. ISBN978-0-7425-2587-0. Quote: The invading Indian forces outfought their Pakistani counterparts and halted their attack on the outskirts of Lahore, Pakistan's second-largest city. By the time the United Nations intervened on 22 September, Pakistan had suffered a clear defeat.
^Wolpert, Stanley (2005). India (ấn bản thứ 3). Berkeley: University of California Press. tr. 235. ISBN978-0-520-24696-6. Quote: India, however, was in a position to inflict grave damage to, if not capture, Pakistan's capital of the Punjab when the cease-fire was called, and controlled Kashmir's strategic Uri-Poonch bulge, much to Ayub's chagrin.
^Kux, Dennis (2006). India-Pakistan Negotiations: Is Past Still Prologue?. US Institute of Peace Press. tr. 30. ISBN9781929223879. The conflict was short, but nasty. After seventeen days, both sides accepted a UN Security Council call for a cease-fire. Although the two militaries fought to a standoff, India won by not losing.
^ abSmall, Andrew (2015). The China-Pakistan Axis: Asia's New Geopolitics. Oxford University Press. tr. 17. ISBN978-0-19-021075-5. "... the war itself was a disaster for Pakistan, from the first failed attempts by Pakistani troops to precipitate an insurgency in Kashmir to the appearance of Indian artillery within range of Lahore International Airport."
^South Asia in World Politics By Devin T. Hagerty, 2005 Rowman & Littlefield, ISBN0-7425-2587-2, p. 26
^McGarr, Paul. The Cold War in South Asia: Britain, the United States and the Indian Subcontinent, 1945–1965. Cambridge University Press, 2013. tr. 315. ISBN978-1-139-02207-1. "... after some initial success, the momentum behind Pakistan's thrust into Kashmir slowed, and the state's inhabitants rejected exhortations from the Pakistani insurgents to join them in taking up arms against their Indian "oppressors." Pakistan's inability to muster support from the local Kashmiri population proved a disaster, both militarily and politically."
^Small, Andrew (2015). The China-Pakistan Axis: Asia's New Geopolitics. Oxford University Press. tr. 17–19. ISBN978-0-19-021075-5. "Mao had decided that China would intervene under two conditions—that India attacked East Pakistan, and that Pakistan requested Chinese intervention. In the end, neither of them [were] obtained."
^McGarr, Paul. The Cold War in South Asia: Britain, the United States and the Indian Subcontinent, 1945–1965. Cambridge University Press, 2013. tr. 325–327. ISBN978-1-139-02207-1.
Cô ấy được biết đến với cái tên Natsume Kafka, tác giả của nhiều tác phẩm văn học "nguyên bản" thực sự là phương tiện truyền thông từ Trái đất do Shadow kể cho cô ấy.