Amélie
| |
---|---|
Tên phim trong tiếng Pháp | |
Đạo diễn | Jean-Pierre Jeunet |
Tác giả | Jean-Pierre Jeunet (cảnh) Guillaume Laurant (lời thoại) |
Sản xuất | Jean-Marc Deschamps Claudie Ossard |
Diễn viên | Audrey Tautou Mathieu Kassovitz |
Người dẫn chuyện | André Dussollier |
Quay phim | Bruno Delbonnel |
Dựng phim | Hervé Schneid |
Âm nhạc | Yann Tiersen |
Hãng sản xuất | |
Phát hành | UGC (Pháp) Miramax Films (Hoa Kỳ)[1] |
Công chiếu |
|
Thời lượng | 123 phút[2] |
Quốc gia | Pháp Đức |
Ngôn ngữ | Pháp Nga |
Kinh phí | 10 triệu đô la Mỹ[3] |
Doanh thu | 173,921,954 đô la Mỹ[3] |
Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain (tiếng Pháp: Le Fabuleux Destin d'Amélie Poulain, tên tắt là Amélie) là bộ phim hài lãng mạn của Pháp, do Jean-Pierre Jeunet đạo diễn. Lấy bối cảnh ở Paris, phim kể câu chuyện về Amélie Poulain, một cô gái trong sáng, tốt bụng, với những kế hoạch tuy không lớn lao nhưng lại đem đến những thay đổi to lớn cho những người xung quanh.
Phim giành giải phim xuất sắc nhất tại Giải thưởng Phim châu Âu, giành được bốn giải César (bao gồm cả phim xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất), hai giải BAFTA (bao gồm Kịch bản gốc xuất sắc nhất), và được đề cử cho 5 giải Oscar, giành giải tại các liên hoan phim Tokyo và Karlovy Vary. Bộ phim đã được The New York Times chọn là một trong "1000 phim xuất sắc nhất mọi thời", đặt số 2 của tạp chí Empire Magazine "100 phim hay nhất của điện ảnh thế giới".
Khi Amélie Poulain còn nhỏ, bố mẹ cô tưởng rằng con gái mình bị mắc bệnh tim. Vì vậy, cô bé được mẹ nuôi dạy tại nhà. Không có bạn chơi, Amélie làm bạn với những người bạn tưởng tượng để xoá đi nỗi cô đơn. Mẹ mất, cô rời nhà và làm phục vụ tại quán Café des 2 Moulins ở Montmartre. Những người làm việc và khách tại quán đều có tính khí lạ thường. Amélie đã thử tìm kiếm tình yêu nhưng chưa thành công.
Vào ngày 31 tháng 12 năm 1997, sau khi nghe tin về cái chết của Diana, Công nương xứ Wales, Amélie bị xúc động mạnh. Cô đã đánh rơi một quả cầu thủy tinh. Quả cầu làm cho một viên gạch trong phòng tắm long ra, để lộ chiếc hộp cũ chứa đầy kỉ vật của một cậu bé nào đó sống trong căn hộ hàng thập kỉ trước. Cô tìm được cậu bé (giờ đã là một ông già) và trả lại chiếc hộp. Chứng kiến niềm vui của người nhận, cô quyết định sẽ dành cả cuộc đời mình để mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh.
Để tìm ra chủ nhân chiếc hộp, cô phải hỏi bà Wallace, chủ khu chung cư. Sau đó, cô lại hỏi anh Collignon, chủ cửa hàng rau. Cuối cùng, bà mẹ của Collignon đã nhớ ra cái tên Dominique Bredoteau, nhưng Amélie vẫn không thể tìm ra chủ nhân chiếc hộp. Chỉ đến khi cô gặp người hàng xóm Raymond Dufayel, người họa sĩ già sống tách biệt với thế giới bên ngoài, cô mới biết được họ tên cậu bé năm nào là "Dominique Bretodeau". Nhờ vậy, Amélie đã nhanh chóng tìm ra và lén gửi trả chiếc hộp. Bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm vô giá thời ấu thơ, ông Bretodeau quyết định làm lành với con gái và cháu trai của mình, đứa cháu mà ông chưa bao giờ được gặp.
Amélie sau đó còn bí mật thực hiện nhiều kế hoạch để thay đổi cuộc đời của những người xung quanh. Cô đã dẫn đường cho một ông già mù, và không quên miêu tả cho ông về cảnh đường phố náo nức, nhộn nhịp mà hai người đi qua. Cô còn nhờ một người bạn làm tiếp viên hàng không đưa thần lùn giữ của cha đi khắp nơi, rồi chụp ảnh lại và gửi về nhà cho cha, để giúp cha có động lực thực hiện ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới. Cô giúp cho cô phục vụ Georgette tìm được tình yêu với Joseph, một vị khách quen của quán. Cô lấy cắp những bức thư của chồng bà Wallace rồi chắp nối lại thành bức thư mới, để thuyết phục bà rằng chồng bà không bỏ vợ theo người khác mà đã viết bức thư làm lành với vợ, nhưng chẳng may bức thư cuối cùng đó bị thất lạc trong một vụ máy bay rơi. Ngoài ra, thấy Collignon hay ức hiếp, trêu chọc anh bán rau Lucien trước mặt mọi người, cô bí mật lẻn vào nhà hắn để làm mọi thứ trong nhà rối loạn, dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
Những kế hoạch của Amélie không thoát khỏi con mắt của ông Dufayel. Mặc dù ông đã chép bức tranh "Bữa ăn trưa của cuộc du ngoạn trên thuyền" của Renoir đến 20 lần, ông vẫn không thể diễn tả được cảm xúc của một cô bé trong bức tranh. Khi bàn luận về ý nghĩa của nhân vật này, Amélie đã bộc lộ sự cô đơn của mình. Dufayel nhận ra điều này, và dùng nhân vật ấy để chuyển những lời nhắn gửi cho Amélie về cuộc đời của cô.
Rồi một ngày, cô gặp và yêu Nino Quincampoix, một anh chàng có thói quen kì quặc: thu thập tất cả những tấm ảnh thẻ bị vứt đi ở các máy chụp ảnh trong thành phố. Amélie nhặt được một cuốn album ảnh mà anh vô tình đánh rơi. Để trả lại cuốn album, cô đã khiến cho Nino phải đi vòng quanh thành phố Paris. Cô quá thẹn thùng khi Nino đến quán cà phê nơi mình làm việc, và cố che giấu danh tính của mình. Bạn cô, Gina, đã gặp Nino và nói cho anh biết về tình yêu Amélie dành cho anh; nhưng lại bị mọi người trong quán hiểu nhầm rằng hai người yêu nhau. Ông Dufayel đã khuyến khích Amélie, cho cô quyết tâm để theo đuổi tình yêu. Và cuối cùng, Nino và Amélie chính thức gặp mặt; cuộc tình lãng mạn giữa hai người bắt đầu.
Bộ phim chủ yếu được quay tại Paris. Quán cà phê Café des 2 moulins (Hai chiếc cối xay gió), nơi làm việc của Amélie, là có thật (ở 15 Rue Lepic, Montmartre, Paris). Cửa hàng rau của Collignon thực chất là tiệm Au Marche de la Butte, Rue des Trois Frères, Paris.
Phim cũng có sử dụng các kĩ xảo được thực hiện bởi máy tính. Những cảnh tại trường quay được quay ở Cologne, Đức.
Tất cả nhạc phẩm được soạn bởi Yann Tiersen,[4] trừ những phần có ghi chú.
STT | Nhan đề | Thời lượng |
---|---|---|
1. | "J'y suis jamais allé" | 1:34 |
2. | "Les Jours tristes" (phiên bản không lời, soạn bởi Tiersen và Neil Hannon) | 3:03 |
3. | "La Valse d'Amélie" | 2:15 |
4. | "Comptine d'un autre été: L'Après-midi" | 2:20 |
5. | "La Noyée" | 2:03 |
6. | "L'Autre valse d'Amélie" | 1:33 |
7. | "Guilty" (biểu diễn: Al Bowlly, lời: Gus Kahn, nhạc: Richard A. Whiting và Harry Akst) | 3:13 |
8. | "À quai" | 3:32 |
9. | "Le Moulin" | 4:27 |
10. | "Pas si simple" | 1:52 |
11. | "La Valse d'Amélie" (hoà tấu) | 2:00 |
12. | "La Valse des vieux os" | 2:20 |
13. | "La Dispute" | 4:15 |
14. | "Si tu n'étais pas là" (bieur diễn: Fréhel, viết bởi Gaston Claret và Pierre Bayle) | 3:29 |
15. | "Soir de fête" | 2:55 |
16. | "La Redécouverte" | 1:13 |
17. | "Sur le fil" | 4:23 |
18. | "Le Banquet" | 1:31 |
19. | "La Valse d'Amélie" (bản piano) | 2:38 |
20. | "La Valse des monstres" | 3:39 |
21. | "L'Autre valse d'Amélie" (tặng thêm) | 1:43 |
22. | "Les Deux pianos" (tặng thêm) | 2:00 |
23. | "Comptine d'un autre été: La Démarche" (tặng thêm) | 2:03 |
24. | "La Maison" (tặng thêm) | 2:03 |
Phim ban đầu được phát hành tại Pháp, Bỉ và vùng nói tiếng Pháp tại Thuỵ Sĩ vào tháng 4 năm 2001, đồng thời được chọn công chiếu tại nhiều liên hoan phim trên thế giới. Phim cũng được phát hành tại Bắc Mĩ, Anh và Australia sau đó.
Khi chọn lựa phim cho Liên hoan phim Cannes, Gilles Jacob cảm thấy Amélie "vô vị" nên phim không được chiếu tại liên hoan, mặc dù Jacob chỉ được xem phiên bản phim khi chưa có nhạc. Sự vắng mặt của phim đã gây ra tranh cãi vì phim được khán giả và giới truyền thông Pháp đón nhận nồng nhiệt.
Bộ phim được đón nhận khá tốt và được trình chiếu tại nhiều nơi trên thế giới. Phim được đề cử năm giải Oscar: Thiết kế sản xuất xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất, Phim ngoại ngữ hay nhất, Kịch bản gốc xuất sắc nhất, Giải Oscar cho hòa âm hay nhất; tuy nhiên đều không được nhận giải.
Trong năm 2001, phim đoạt nhiều Giải phim châu Âu, trong đó có giải cho phim hay nhất. Phim cũng giành giải thưởng tại các liên hoan phim quốc tế ở Toronto và Karlovy Vary. Năm 2002, tại Pháp, Amélie giành các giải César cho phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nhạc phim hay nhất và thiết kế sản xuất xuất sắc nhất; giải thưởng của Hội các nhà phê bình điện ảnh Pháp cho phim hay nhất.
Phim được bình chọn là "1000 phim hay nhất mọi thời" trên Thời báo New York. Tạp chí phim Empire đặt bộ phim ở vị trí thứ hai trong danh sách "100 phim hay nhất của điện ảnh thế giới". Tạp chí Paste cũng xếp phim đứng thứ hai trong "50 phim hay nhất thập kỉ (2000-2009).[5]