- Fantaisie
- Il est un air, pour qui je donnerais,
- Tout Rossini, tout Mozart et tout Weber.
- Un air très vieux, languissant et funèbre,
- Qui pour moi seul a des charmes secrets!
- Or, chaque fois que je viens à l'entendre,
- De deux cents ans mon âme rajeunit...
- C'est sous Louis treize; et je crois voir s'étendre
- Un coteau vert, que le couchant jaunit;
- Puis un château de brique à coins de pierre,
- Aux vitraux teints de rougeâtres couleurs,
- Ceint de grands parcs, avec une rivière
- Baignant ses pieds, qui coule entre les fleurs;
- Puis une dame à sa haute fenêtre,
- Blonde aux yeux noirs, en ses habits anciens,
- Que dans une autre existence peut-être,
- J'ai déjà vue...et dont je me souviens!
- Épitaphe
- Il a vécu tantôt gai comme un sansonnet,
- Tour à tour amoureux insoucieux et tendre,
- Tantôt sombre et rêveur comme un triste Clitandre,
- Un jour il entendit qu’à sa porte on sonnait.
- C’était la Mort ! Alors il la pria d’attendre
- Qu’il eût posé le point à son dernier sonnet;
- Et puis sans s’émouvoir, il s’en alla s’étendre
- Au fond du coffre froid où son corps frissonnait.
- Il était paresseux, à ce que dit l’histoire,
- Il laissait trop sécher l’encre dans l’écritoire.
- Il voulait tout savoir mais il n’a rien connu.
- Et quand vint le moment où, las de cette vie,
- Un soir d’hiver, enfin l’âme lui fut ravie,
- Il s’en alla disant: “Pourquoi suis-je venu?"
- Delfica
- La connais-tu, Dafné, cette ancienne romance
- Au pied du sycomore, ou sous les lauriers blancs,
- Sous l'olivier, le myrte, ou les saules tremblants
- Cette chanson d'amour qui toujours recommence ?...
- Reconnais-tu le TEMPLE au péristyle immense,
- Et les citrons amers où s'imprimaient tes dents,
- Et la grotte, fatale aux hôtes imprudents,
- Où du dragon vaincu dort l'antique semence ?..
- Ils reviendront, ces Dieux que tu pleures toujours !
- Le temps va ramener l'ordre des anciens jours;
- La terre a tressailli d'un souffle prophétique...
- Cependant la sibylle au visage latin
- Est endormie encor sous l'arc de Constantin
- - Et rien n'a dérangé le sévère portique.
|
- Cuồng tưởng
- Có giai điệu mà tôi đây sẵn sàng
- Đem Rossini, Mozart, Weber ra đánh đổi
- Giai điệu cổ buồn thương và tăm tối
- Không hiểu sao lại quyến rũ vô cùng.
- Mỗi lần nghe thấy trẻ lại trong hồn
- Dường như cả hai trăm năm có lẻ
- Thời vua Louis mười ba, và tôi nhớ
- Cánh đồng xanh, hoàng hôn rực ánh vàng.
- Tiếp theo, lâu đài gạch, đá ốp tường
- Những ô kính phong sương màu đỏ sẫm
- Con sông nhỏ chảy giữa công viên rộng
- Giữa bao hoa, nước mát tắm bàn chân.
- Từ cửa sổ cao có bà mắt huyền
- Mái tóc đen, bà mặc quần áo cổ
- Hình như kiếp trước đã quen đâu đó
- Từng gặp rồi… giờ bỗng nhớ ra chăng.
- Thơ mộ chí
- Ông sống hết đời mình, vui như một con chim
- Đã buồn bã, yêu thương, đã từng vô tư lự
- Đã như mọi người, đã không như ai cả
- Thế rồi thần chết về gõ cửa một hôm.
- Ông cầu xin thần chết cho một chút rình rang
- Để ông kịp viết cho xong một bài thơ cuối
- Rồi sau đó ông nằm vào quan tài tăm tối
- Đặt đôi bàn tay lên ngực lạnh, và run.
- Ông đã lười biếng kể câu chuyện mông lung
- Rồi ông đã ra đi, để mực khô trong lọ
- Muốn biết nhiều mà chẳng biết gì hết cả.
- Và đến khi mệt mỏi với đời sống vô thường
- Một buổi tối mùa đông, linh hồn ông hớn hở
- Ông tự hỏi: “Ta đến đây để làm gì cơ chứ?”
- Delfica[1]
- Dafné[2], em còn nhớ câu chuyện cổ thần tiên
- Bên bụi ô-liu, dưới gốc ngô đồng
- Bên cây liễu rủ, bên vòng hoa trắng
- Bài hát tình yêu nghe biết bao lần?...
- Em đã nhận ra nơi có ngôi đền
- Hành lang rộng, trong giây phút thần tiên
- Và nhìn thấy con rồng trong hang rộng
- Làm khiếp kinh biết bao ánh mắt nhìn…
- Họ sẽ quay về – thần thánh thiêng liêng!
- Lời tiên tri còn mãi giữa trần gian
- Vẻ lo lắng vẫn bao trùm mặt đất…
- Và Sibylae với khuôn mặt Latin
- Ngủ mơ màng dưới vòm Constantin
- Mà chẳng quấy rầy những vòm nghiêm khắc.
- Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng
|