Bánh xe cầu nguyện hay còn gọi là Kinh luân là một bánh xe hình trụ (chữ Tạng: འཁོར་ལོ།; Wylie: khor lo) trên một trục chính làm từ kim loại, gỗ, đá, da thuộc hoặc sợi bông thô. Theo truyền thống, câu thần chú Om Mani Padme Hum được viết bằng ngôn ngữ Newari của Nepal, ở bên ngoài bánh xe. Cũng đôi khi được miêu tả là Không hành nữ, Người bảo vệ và rất thường thấy là 8 biểu tượng tốt lành Ashtamangala. Tại lõi của hình trụ là một "Cây sự sống" thường được làm bằng gỗ hoặc kim loại với một số câu thần chú được viết trên hoặc quấn quanh nó. Hàng ngàn (hoặc trong trường hợp bánh xe cầu nguyện lớn hơn, hàng triệu) thần chú sau đó được quấn quanh cây sự sống này. Thần chú Om Mani Padme Hum được sử dụng phổ biến nhất, nhưng những câu thần chú khác cũng có thể được sử dụng. Theo truyền thống Phật giáo Tây Tạng dựa trên các văn bản truyền thừa liên quan đến bánh xe cầu nguyện, việc quay một bánh xe như vậy sẽ có nhiều tác dụng tương tự như việc đọc lời cầu nguyện bằng miệng. Bánh xe cầu nguyện hoặc còn gọi là bánh xe Mani (chữ Tạng: མ་ནི་ཆོས་འཁོར་; Wylie: mani-chos-'khor). Thuật ngữ Tây Tạng "Mani" là tên gọi thu gọn của tiếng Phạn: Cintamani và "Chos" là tiếng Tây Tạng cho Pháp; và "khor" hoặc "khorlo" có nghĩa là Chakra (Luân xa).
Các bánh xe cầu nguyện được ghi lại sớm nhất được viết bởi một người hành hương Trung Quốc khoảng 400 C.E. ở Ladakh. Khái niệm về bánh xe cầu nguyện là một biểu hiện vật lý của cụm từ "xoay bánh xe Pháp", mô tả cách mà Đức Phật đã dạy. Bánh xe cầu nguyện có nguồn gốc từ 'Trường phái Thích Ca Mâu Ni, tập 3 - đền và chùa', nói rằng, “Những người thiết lập nơi thờ phượng, sử dụng kiến thức để truyền bá đạo pháp cho những người bình thường, nếu có bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào mù chữ và không thể đọc kinh, sau đó họ nên thiết lập bánh xe cầu nguyện để tạo điều kiện cho những người mù chữ này đọc kinh, và hiệu quả cũng giống như đọc kinh thư.”[1] Theo truyền thống Tây Tạng, dòng dõi bánh xe cầu nguyện có nguồn gốc từ bậc thầy nổi tiếng Ấn Độ, Arya Nagarjuna. Các văn thư Tây Tạng cũng nói rằng thực hành được giảng dạy bởi các nhà sư Phật giáo Ấn Độ Tilopa và Naropa cũng như các đạo sư Tây Tạng Marpa và Milarepa.[2]
Theo các văn bản truyền thừa trên bánh xe cầu nguyện, bánh xe cầu nguyện được sử dụng để tích lũy trí tuệ và công đức (nghiệp tốt) và để tịnh hóa những điều tiêu cực (nghiệp xấu). Trong Phật giáo, chư Phật và Bồ tát đã tạo ra nhiều phương tiện khéo léo (upaya) để giúp đưa các hành giả đến gần hơn với việc thực hiện giác ngộ. Sự thực hành Kinh luân có rất nhiều lợi ích kỳ diệu. Tương truyền, kinh luân được mang đến trái đất từ thế giới của loài Rồng (là những chúng sanh sống trong các đại dương) nhờ bồ tát Long thọ vì ngài được mách bảo bởi bồ tát Quan-Âm trong một linh kiến rằng “những lợi ích của nó đối với chúng sanh là vô cùng to lớn”. Ngài Long thọ đã trao cho vị Dakini mặt sư tử phương pháp thực hành kinh luân, về sau vị này dạy lại cho Đức Liên-Hoa-Sanh, người đã truyền nó vào Tây Tạng.
Đức Phật Thích-Ca Mâu-Ni dạy rằng một lần quay kinh luân còn tốt hơn là nhập thất trong nhiều năm, dù đó là một thực hành tâm linh mãnh liệt. Ngài bảo “Chuyển bánh xe pháp còn tốt hơn lắng nghe, suy tư và thiền định trong một tỷ năm”. Đức Phật A-Di-Đà dạy “Kẻ nào trì tụng thần chú Sáu âm trong lúc quay kinh luân phước của kẻ đó ngang với 1000 vị Phật”. Đức Liên-Hoa-Sanh bảo “ngay cả với kẻ thiếu kiên trì, vẫn có được những năng lực kỳ diệu. Những ai tinh tấn trì tụng Sáu âm và quay kinh luân thì không nghi ngờ gì nữa họ sẽ đạt được thập địa”.[3] Thubten Zopa Rinpoche đã nhận xét rằng việc xoay một bánh xe cầu nguyện có khả năng biến đổi hoàn toàn một nơi, trở thành "... yên bình, dễ chịu và thuận lợi cho tâm trí." Chỉ cần chạm vào một bánh xe cầu nguyện được cho là sẽ mang lại sự thanh tẩy tuyệt vời cho những nghiệp xấu và mờ mịt.
Bánh xe mani hay bánh xe cầu nguyện hay thủ Kinh luân là loại có thân hình trụ, thường bằng kim loại (thường được chạm nổi đẹp mắt) được gắn trên trục kim loại hoặc ghim đặt vào tay cầm bằng gỗ hoặc kim loại, bật một vòng bi thường làm bằng vỏ Turbinella (vỏ ốc). Tên tiếng Tây Tạng của dụng cụ này là Mani-chos-'khor (མ་ནི་ཆོས་འཁོར་).
Loại bánh xe cầu nguyện này chỉ đơn giản là một bánh xe cầu nguyện được quay bằng dòng nước chảy. Nước chạm vào bánh xe được cho là may mắn và mang sức mạnh thanh lọc của nó vào tất cả các dạng sống trong các đại dương và hồ mà nó chảy vào.
Bánh xe này được quay bằng sức nóng của nến hoặc đèn điện. Ánh sáng phát ra từ bánh xe cầu nguyện sau đó thanh lọc nghiệp chướng tiêu cực của chúng sinh mà nó chạm vào.
Loại bánh xe này được quay bằng gió. Gió chạm vào bánh xe cầu nguyện giúp giảm bớt nghiệp chướng tiêu cực của những người mà nó chạm vào.
Nhiều tu viện xung quanh Tây Tạng có bánh xe kim loại lớn, cố định, đặt cạnh nhau liên tiếp. Người qua đường có thể xoay toàn bộ hàng bánh xe chỉ bằng cách trượt tay qua từng chiếc.
Một số bánh xe cầu nguyện được cung cấp bởi động cơ điện. "Thardo Khorlo", vì những bánh xe điện này đôi khi được biết đến, chứa một nghìn bản thần chú của Chenrezig và nhiều bản sao của những câu thần chú khác. Thardo Khorlo có thể được đi kèm với đèn và âm nhạc nếu người ta chọn
Điện chắc chắn có thể được coi là tương tự như các nguồn năng lượng trên cho bánh xe cầu nguyện (nước, lửa, gió). Công đức do bánh xe cầu nguyện tạo ra là do sức mạnh trong các văn thư và thần chú của Pháp; không nhất thiết là "sức mạnh" làm quay chúng. Những bánh xe cầu nguyện này quay cả ngày, cả đêm, qua cả năm. Các Lạt ma và các học viên xây dựng, duy trì và trả tiền điện giúp đỡ một cách hợp lý để tạo ra và cống hiến công đức.