Tính đồng biến (tăng) và tính nghịch biến (giảm) là các tính chất của một hàm số. Những hàm số tăng hoặc giảm trong một đoạn được gọi là đơn điệu trong đoạn đó. Với trường hợp tăng nghiêm ngặt hoặc giảm nghiêm ngặt thì được gọi là đơn điệu nghiêm ngặt.[1]
Thông thường để xác định tính chất đơn điệu của một hàm số người ta tìm đạo hàm của nó, nếu đạo hàm dương trong khoảng nào thì nó đồng biến trong khoảng đó, trong trường hợp âm thì ngược lại hàm số nghịch biến.[2]
Kí hiệu K là khoảng, đoạn hoặc nửa khoảng.
Giả sử hàm số y= f(x) xác định trên K. Ta nói :
- Hàm số y = f(x) đồng biến nghiêm ngặt (tăng ngặt) trên K nếu với mọi cặp , thuộc K mà nhỏ hơn thì nhỏ hơn , tức là : [3][4]
- Hàm số y = f(x) nghịch biến nghiêm ngặt (giảm ngặt) trên K nếu với mọi cặp , thuộc K mà nhỏ hơn thì lớn hơn , tức là: [3][4]
Cho hàm số y=f(x) xác định và có đạo hàm trên K.
- Nếu thì hàm số y=f(x) đồng biến trên K [5]
- Nếu thì hàm số y=f(x) nghịch biến trên K [5]
Giả sử hàm số y=f(x) có đạo hàm trên K.
Nếu và f'(x)=0 chỉ tại một số hữu hạn điểm thì hàm số đồng biến trên K
Nếu và f'(x)=0 chỉ tại một số hữu hạn điểm thì hàm số nghịch biến trên K
- ^ Trần Văn Hạo và đồng nghiệp, Giải tích 12, tr. 4, phần Tính đơn điệu của hàm số
- ^ Trần Văn Hạo và đồng nghiệp, Giải tích 12, tr. 5, phần Tính đơn điệu và dấu của đạo hàm
- ^ a b Phan Đức Chính (2011) Toán 9, tập 1, tr. 44
- ^ a b Trần Văn Hạo (2010), tr. 36
- ^ a b Trần Văn Hạo và đồng nghiệp, Giải tích 12, tr. 6, Định lí thừa nhận
- Phan Đức Chính và đồng nghiệp, Sách giáo khoa Toán 9, tập 1, Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam, 2011.
- Trần Văn Hạo và đồng nghiệp, Sách giáo khoa Đại số 10, Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam, 2010.
- Trần Văn Hạo và đồng nghiệp, Sách giáo khoa Giải tích 12, Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam