Trong tiếng Anh, lập luận này có tên là tu quoque (từ gốc tiếng Latin có nghĩa là "anh cũng vậy") là một dạng ngụy biện phi hình thức (informal fallacy). Kiểu lập luận này hướng đến phủ nhận lập luận của người đối thoại bằng cách cho rằng hành vi của họ không tương thích với kết luận (hoặc những kết luận) của lập luận. Đây là một dạng thức của lập luận công kích cá nhân (ad hominem). "Whataboutism" là ví dụ nổi tiếng của loại ngụy biện này.[1]
Ngụy biện "anh cũng vậy" tuân thủ theo mẫu: [2]
Đơn cử, xem xét tình huống sau khi Người A và Người B vừa rời khỏi một cửa hàng.
Đây là một dạng ngụy biện vì tư cách đạo đức hoặc hành động của người đối thoại về cơ bản không liên quan đến logic của lập luận. [3] Dạng ngụy biện này thường được sử dụng như một chiến thuật đánh lạc hướng (dạng cá trích đỏ) và là một trường hợp đặc biệt của ngụy biện tấn công cá nhân (ad hominem). [4]
Ví dụ trên đã được diễn đạt theo hình thức lập luận đã được trình bày ở trước đó. Tuy nhiên, trong giao tiếp hàng ngày, ngụy biện "anh cũng vậy" thường xuất hiện dưới dạng vi tế và kém rõ ràng hơn nhiều. Đơn cử như trong ví dụ sau đây, Người B là người đang lái xe và Người A là người ngồi trên xe:
Mặc dù cả Người A và Người B đều không nói rõ X là gì, vì tính thông thường của cuộc trò chuyện, nhưng ngầm định lập luận X có dạng như: "Vẫn chạy tiếp khi gặp biển báo dừng là sai".
Người A và/hoặc Người B cũng có thể là các nhóm (ví dụ: các tổ chức, tập đoàn kinh tế, chính phủ hoặc đảng phái chính trị) chứ không chỉ là cá nhân. Ví dụ: Người A và Người B có thể là các chính phủ như chính phủ Hoa Kỳ và Liên Xô, đây là tình huống phát sinh thuật ngữ "chủ nghĩa thế nào"(whataboutism).
Ngụy biện "anh cũng vậy" cũng có thể xuất hiện bên ngoài các cuộc trò chuyện. Đơn cử, một người ủng hộ Chính trị gia B nào đó, người gần đây đã làm điều gì đó sai trái, có thể biện minh cho việc tiếp tục ủng hộ cho chính trị gia đó mà bằng cách lập luận:
Trong ví dụ này, Người B là "Chính trị gia B" trong khi Người A là "Các chính trị gia khác".
Trong phiên tòa xét xử tội phạm chiến tranh Đức Quốc xã Klaus Barbie, vị luật sư gây tranh cãi Jacques Vergès đã cố gắng trình bày những gì sẽ được định nghĩa là Biện hộ "Anh cũng vậy" (Tu Quoque Defence) - cụ thể là trong Chiến tranh Algeria, các sĩ quan Pháp như Tướng Jacques Massu cũng đã phạm các tội ác chiến tranh tương tự như những gì Barbie bị cáo buộc, do đó nhà nước Pháp không có tư cách đạo đức để xét xử Barbie. Lời bào chữa này đã bị bác bỏ bởi tòa án, và tòa đã kết tội Barbie.[5]