Máy tập tạ (Weight machine) hay còn gọi là máy tập Gym hay máy tập thể hình là các loại thiết bị tập luyện chuyên dụng được sử dụng để tập tạ sử dụng trọng lực làm nguồn kháng lực chính và kết hợp các máy cơ đơn giản để truyền sức kháng lực đó cho người sử dụng máy. Mỗi loại máy đơn giản (ròng rọc, đòn bẩy, bánh xe, độ nghiêng) thay đổi lợi thế cơ học của toàn bộ máy so với trọng lượng. Nhiều dòng máy tập tạ chuyên dụng, đa năng được trang bị đầy đủ tại các phòng tập Gym. Một loại máy xếp chồng - còn được gọi là giá đỡ/khung dẫn hướng - có một bộ tấm hình chữ nhật được đục lỗ bằng một thanh thẳng đứng có khoan lỗ để gắn chốt[1]. Các hiệu máy Nautilus đầu tiên là sự kết hợp của máy đòn bẩy và máy kéo cáp, chúng cũng có các thành phần cố định tùy chọn như thanh xà đơn. Universal Gym Equipment tiên phong trong phong cách máy đa trạm[2]. Một số loại máy tập tạ có cấu trúc thiết kế đơn giản cũng được lắp đặt cố định ở những nơi công cộng, công viên tại các sân tập gym để phục vụ cho nhu cầu tập thể dục, rèn luyện sức khoẻ của cư dân địa phương.
Trong các phòng tập gym có trang bị các loại máy kéo cáp (Cable machine) chuyên dụng là một thiết bị được sử dụng trong tập tạ hoặc tập luyện chức năng. Hệ thống máy này bao gồm một khung thép hình chữ nhật, định hướng theo chiều dọc, rộng khoảng 3 mét và cao 2 mét, với một cọc tạ được gắn thông qua một hệ thống dây cáp và ròng rọc vào một hoặc nhiều tay cầm[3]. Những sợi dây cáp kết nối tay cầm với các chồng tạ chạy qua các ròng rọc có thể điều chỉnh được và có thể cố định ở bất kỳ độ cao nào theo khung máy. Điều này cho phép thực hiện nhiều bài tập khác nhau trên thiết bị. Một đầu của dây cáp được gắn vào một thanh thép đục lỗ chạy dọc theo tâm của chồng tạ. Để chọn lượng kháng lực mong muốn, người tập sẽ dời chốt kim loại vào lỗ có nhãn trên chồng tạ. Đầu kia của dây cáp tạo thành một vòng, cho phép người dùng gắn tay cầm phù hợp cho bài tập. Hầu hết các máy cáp đều có lực cản tối thiểu là 20 pound (~9 kg) để cân bằng trọng lượng của phụ kiện thông thường.
Máy Smith (Smith machine) là máy tập tạ dùng để tập tạ. Loại máy này bao gồm một thanh tạ được cố định trong thanh ray thép chỉ cho phép di chuyển theo chiều dọc hoặc gần theo chiều dọc. Một số máy Smith có thanh tạ được cân bằng. Máy có thể được sử dụng cho nhiều bài tập khác nhau mặc dù thường được sử dụng nhất để thực hiện "Squat với máy Smith". Đằng sau mỗi trụ dọc (thanh trượt) là một loạt các khe cắm mà tạ có thể được móc vào với mục đích làm cho nó an toàn hơn cho những người nâng tạ mà không có người hỗ trợ, vì người ta chỉ cần xoay cổ tay để khóa tạ tại chỗ trong trường hợp trọng lượng trở nên quá nặng. Hầu hết các mẫu máy cũng kết hợp các khối, chốt hoặc các thiết bị khác có thể được điều chỉnh để tự động dừng tạ ở độ cao tối thiểu được xác định trước. Tuy nhiên, điều này không loại bỏ hoàn toàn nguy cơ tiềm ẩn khi phải mang vật nặng trên lưng và có thể tạo ra cảm giác tự tin thái quá và ảo tưởng sức mạnh. Năm 2001, một người sử dụng máy Smith đã bị liệt tứ chi khi máy đè bẹp cột sống của anh ta[4]. Đẩy ngực một mình vắng người, hoặc không ai trông chừng nói chung là có nguy cơ, nhưng thậm chí còn nguy hiểm hơn khi tập với máy Smith, nếu bị một thanh tạ đè lên và kẹt dưới sức nặng của nó mà không còn đủ sức để thể lăn đi hoặc nghiêng sang một bên khỏi ngực hoặc cổ của người tập, điều này đã dẫn đến ít nhất một trường hợp tử vong vì nghẹt thở do tạ đòn chèn ngực[5].
Việc sử dụng máy Smith bị nhiều người đam mê tập luyện sức mạnh phản đối vì nó buộc người dùng phải thực hiện theo "quỹ đạo hướng đường đi của thanh tạ" khi lên thẳng và xuống một cách không tự nhiên. Chuyển động không tự nhiên này có thể gây ra áp lực cắt lên đầu gối và/hoặc lưng khi ngồi xổm hoặc vai (nếu nằm đẩy ngực)[6][7][8]. Chuyển động hạn chế của thanh tạ đòn cũng làm giảm vai trò của các cơ ổn định so với bài tập sử dụng tạ tự do. Điều này có thể cho phép nâng tạ nặng hơn, với cái giá phải bỏ ra là sử dụng ít khối lượng cơ hơn. Cũng khó để giữ nhật ký tập luyện chính xác vì nhà sản xuất thường không ghi rõ trọng lượng của thanh tạ[9]. Giống như các máy tập thể dục khác, máy Smith thường được những người tập luyện sức mạnh không chuyên hoặc thiếu kinh nghiệm ưa chuộng, những người không biết cách thực hiện các bài tập tự do liên quan đến tạ nặng một cách an toàn[10][11]. Nhiều phòng tập phục vụ cho người tập không chuyên và do đó có thể cung cấp máy Smith thay vì giá đỡ tạ, đây là thiết bị quan trọng để thực hiện động tác squat và các bài tập tạ đòn khác một cách an toàn. Tuy nhiên, máy Smith cũng có một số người ủng hộ trong số những người tập luyện có kinh nghiệm. Nó có khả năng thực hiện các biến thể bài tập khi tiến độ chậm lại khi sử dụng các hình thức tập luyện khác, mặc dù phải cẩn thận để tránh các vấn đề về căng khớp.
Khung gánh (Power rack) là thiết bị tập tạ có chức năng cho các bài tập tạ tự do với thanh tạ mà không bị hạn chế chuyển động do thiết bị như máy Smith áp đặt. Thiết kế chung của nó là bốn trụ thẳng đứng với hai chốt thanh ngang có thể điều chỉnh (còn gọi là "giá đỡ", "thanh ray" hoặc "chốt") ở mỗi bên. Nhiều giá đỡ tạ cũng có các phụ kiện đi kèm, chẳng hạn như thanh tạ, bài tập kéo hoặc chốt để cất tấm tạ. Giá đỡ tạ phục vụ nhiều mục đích, trong đó có mục đích đảm bảo tính an toàn, đặc biệt là trong các bài tập đẩy ngực, khi được thiết kế các chốt tạ, còn được gọi là tay đỡ tạ, ngay phía trên ngực của người nâng tạ sẽ ngăn thanh tạ đằn lên và đè bẹp vận động viên trong trường hợp mệt mỏi cơ hoặc mất kiểm soát thanh tạ. Trong trường hợp squat (ngồi xổm), các chốt tạ được đặt ngay bên dưới vị trí thấp nhất của tư thế ngồi xổm cho phép người nâng tạ "thả" tạ một cách an toàn[12]. Giá đỡ tạ cũng hữu ích để thực hiện các bài tập có phạm vi giới hạn, thường liên quan đến tạ nặng. Power Racks được phát minh do công của Bob Peoples và trở nên phổ biến vào những năm 1960, khi Terry Todd và Craig Whitehead sử dụng chúng để kiểm tra "thuyết về sự mệt mỏi tối đa" của họ. Peary Rader sau đó đã dành một bài viết dài về chủ đề này trong tạp chí Iron Man của ông[13], Peary Rader đề cập rằng những ý tưởng tương tự đã được lưu hành trong khoảng hai thập kỷ, mặc dù chúng không phải lúc nào cũng được gọi là giá đỡ[14]. Một dạng giá đỡ tạ mới hơn đã trở nên phổ biến là giá đỡ nửa, sử dụng hai hoặc bốn trụ dọc (có chốt thanh dầm) mà người dùng đứng trước, trái ngược với việc đứng ở giữa bốn trụ trong giá đỡ thông thường. Giá đỡ nửa đầu tiên được phát triển tại Đại học Nebraska[15].
Các loại máy móc phòng tập gym thường được chia làm ba loại chính gồm Máy khối (máy kèm tạ), Máy dạng strength/robot–máy lắp tạ rời, Máy dạng khung–khung gánh, các khung ghế các loại ghế tập tạ đơn.