Nhiếp ảnh phơi sáng lâu hoặc nhiếp ảnh phơi sáng theo thời gian hoặc nhiếp ảnh tốc độ màn trập chậm là việc sử dụng một tốc độ màn trập trong khoảng thời gian dài để có thể nắm bắt một cách sắc nét các yếu tố của bức ảnh khi làm mờ, bị nhòe hoặc che khuất các yếu tố chuyển động. Nhiếp ảnh phơi sáng lâu chụp một yếu tố mà nhiếp ảnh thông thường không: thời gian. Con đường của ánh sáng của các đối tượng chuyển động trở nên rõ ràng. Các đám mây, ánh đèn ở đầu và đuôi xe ô tô trở thành các vệt sáng, những ngôi sao tạo thành những vệt sáng trên bầu trời và làm mềm mại dòng chảy của nước. Chỉ có các đối tượng sáng mới tạo thành những vệt sáng có thể nhìn thấy, tuy nhiên, các đối tượng tối thường không xuất hiện. Các con thuyền trong độ phơi sáng lâu ban ngày sẽ biến mất, nhưng sẽ tạo thành những vệt sáng từ ánh đèn của chúng vào ban đêm.
Trong khi không có không có định nghĩa cố định về điều gì tạo nên "việc phơi sáng lâu", mục đích là để tạo ra một hình ảnh bằng cách nào đó cho thấy hiệu ứng thời gian đang trôi đi, có thể là những gợn nước mượt mà hoặc những vệt sáng. Một hình ảnh phơi sáng 30 phút của một đối tượng tĩnh và cảnh vật xung quanh không thể được phân biệt được với một bức ảnh có độ phơi sáng ngắn, do đó, việc bao gồm của chuyển động là yếu tố chính để thêm họa tiết cho những bức ảnh có độ phơi sáng lâu. Những bức ảnh với thời gian phơi sáng vài phút cũng có xu hướng làm cho chuyển động của người hoặc những vật tối biến mất (bởi vì họ/chúng chỉ là một điểm của chỉ một phần nhỏ thời gian phơi sáng), thường tạo thêm một cảnh trầm lặng và khác với thế giới thật trong các bức ảnh có độ phơi sáng dài.
Khi một khung cảnh bao gồm cả đối tượng tĩnh và động (ví dụ, một con đường cố định và xe cộ di chuyển hoặc một máy ảnh để trong một chiếc xe thể hiện một bảng điều khiển cố định và khung cảnh đang chuyển động), tốc độ màn trập chậm có thể tạo ra các hiệu ứng thú vị, chẳng hạn như các vệt sáng.
Chụp ảnh phơi sáng lâu dễ thực hiện nhất trong điều kiện ánh sáng kém, nhưng cũng có thể được thực hiện trong ánh sáng đầy đủ bằng cách sử dụng các bộ lọc độ đen trung tính hoặc bằng các máy ảnh được thiết kế đặc biệt. Khi sử dụng một bộ lọc độ đen trung tính dày, tính năng lấy nét tự động của máy ảnh cũng sẽ có thể hoạt động được. Tốt nhất là sửa soạn và lấy nét mà không có bộ lọc trước. Rồi khi bạn đã hài lòng với việc chuẩn bị này rồi thì chuyển sang lấy nét bằng tay và lắp bộ lọc độ đen trung tính vào trở lại.[1]
Nhiếp ảnh phơi sáng lâu thường được sử dụng vào thời gian ban đêm, nơi thiếu ánh sáng thì buộc phải đặt độ phơi sáng lâu hơn, nếu cần giữ lại chất lượng tối đa cho bức ảnh. Tăng độ nhạy ISO cho phép đặt độ phơi sáng ngắn hơn, nhưng làm giảm đáng kể chất lượng hình ảnh thông qua việc giảm dãi động và làm tăng độ nhiễu. Bằng cách giữ màn trập của máy ảnh mở trong một khoảng thời gian dài, nhiều ánh sáng sẽ được hấp thụ, tạo ra một độ phơi sáng mà giúp chụp được toàn bộ dãi động (dynamic range) của cảm biến máy ảnh kỹ thuật số hoặc phim. Nếu camera là tĩnh trong toàn bộ khoảng thời gian màn trập mở thì có thể được tạo ra một bức ảnh rất sống động và rõ ràng.[2]
Trong kỹ thuật này, ánh sáng của bối cảnh được để rất tối và nhiếp ảnh gia hay một trợ lý lấy một nguồn sáng—nó có thể là cây đèn pin nhỏ—và di chuyển nó thành các hình vẽ. Nguồn ánh sáng có thể được tắt giữa các nét vẽ. Thông thường, các đối tượng tĩnh trong bối cảnh được chiếu sáng bằng cách chớp nhanh đèn studio, bởi một hoặc nhiều đèn flash từ một đèn cân lửa, hoặc bằng cách tăng độ mở ống kính.[3]
Phơi sáng lâu có thể làm mờ chuyển động của nước vì vậy khi lên hình nước sẽ có dạng sương mù trong khi vẫn giữ cho các đối tượng cố định như đất và các kiến trúc được sắc nét.[4]
Solargraphy là một kỹ thuật trong đó một camera pinhole cố định được sử dụng để phơi giấy ảnh trong một khoảng thời gian vô cùng dài (đôi khi nửa năm). Nó thường được sử dụng để thể hiện đường đi của mặt trời trên bầu trời.[5] Một ví dụ của việc này là một bức ảnh phơi sáng 6 tháng duy nhất được thực hiện bởi nhiếp ảnh gia Justin Quinnell, cho vệt mặt trời đi qua cầu treo Clifton từ ngày 19/12/2007 tới 21/6/2008. Một phần của triển lãm Ánh sáng chậm: 6 tháng qua Bristol, Quinnell mô tả bức ảnh này như là chụp "một khoảng thời gian xa hơn những gì chúng ta có thể thấy được với thị giác của chúng ta."[5] Phương pháp này của solargraphy sử dụng một máy ảnh pinhole đơn giản cố định an toàn ở một vị trí mà không bị quấy rầy.[5] Quinnel thiết kế máy ảnh của mình từ một lon đồ uống rỗng với khẩu độ 0,25mm và một tờ giấy ảnh.[6]
Vào ngày 3/2/2015 một máy ảnh pinhole được sử dụng trong một dự án nghệ thuật solargraphy của Đại học bang Georgia đã bị phá hủy bởi đội gỡ bom Atlanta. Thiết bị này là một trong 19 cái đã được lắp đặt trên toàn thành phố, đã được đính bằng băng dính duct-taped lên cầu Đại Lô số 14. trên I-75/85; giao thông đã bị đóng cửa trong hai giờ, và các máy ảnh còn lại sau đó đã được gỡ bỏ bởi chính quyền.[7][8][9]
Tư liệu liên quan tới Long-exposure photography tại Wikimedia Commons