“ | Đ
ó là cái cảm giác, khi ta lỡ quên đi một người mà từng dành trọn trái tim của mình để yêu, để nhớ. Cho tới một ngày ta gặp lại; khi... ánh mắt chạm ánh mắt trước ánh nắng vàng rực rỡ buổi chiều tà. Đó là lúc, ký ức trong hai đứa trẻ ùa về như một cơn sóng, cuốn ta vào tiếng vỗ rì rào của từng thước phim đã qua. Đó là lời nguyện ước một sớm mai thức dậy, ta được nghe một bản nhạc du dương kể về câu chuyện tình: Vui buồn, giận dỗi, nhớ nhung – về một chuyện tình thanh xuân đầy nắng gió và thơ mộng. Để rồi khi đêm xuống, là những trăn trở day dứt – "sẽ yêu, không yêu" đầy hồi hộp. Ta khép bờ mi lại, chờ ngày mai. Ngày mà, ta được gặp lại người mà ta yêu. Lethobenthos là vậy, dịu dàng mà da diết. |
” |
— Tự sáng tác / Cuốn nhật ký nhỏ, dưới hộc bàn cũ. Một buổi chiều nắng vàng 2020. Lời dạo: Chương 1: Tình yêu đã qua. |
“ | T
án nắng vàng cuối chiều thướt tha như những tà áo dài nhẹ tung trong gió. Trên con xe đạp nhỏ cũ kĩ, chúng tôi, những đứa trẻ mang trong mình một tâm hồn ngây thơ và khờ dại đang cùng nhau hoạ nên những bức tranh thật đẹp về tình yêu tuổi trẻ. Từng tia nắng vàng như rót mật lên mái tóc, cứ thế len lỏi qua kẽ lá, nhảy nhót trên đôi vai gầy. Ánh mắt đó trong veo như bầu trời mùa hạ, lấp lánh những niềm vui. Câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối cứ thế được kể. Lời hứa về những năm tháng thanh xuân mơ mộng ấy mãi bay cao, bay xa trên đôi cánh tuổi học trò. |
” |
— Tự sáng tác / Cuốn nhật ký nhỏ, dưới hộc bàn cũ. Gió cũng thật dịu dàng. Chương 4: Mật ngọt chết ruồi. |