Tháp giáo đường (Thổ Nhĩ Kỳ: minare,[1] tiếng Ả Rập manāra (ngọn hải đăng) منارة, hay مئذنة) là đặc trưng kiến trúc các thánh đường Hồi giáo của Hồi giáo, nói chung chúng là những tháp cao với mái vòm hình nón hoặc củ hành. Các tháp thường đứng riêng lẻ hay cao hơn hẳn những công trình kết cấu xung quanh; kiến trúc cơ bản gồm đế, thân và đỉnh tháp. Kiểu kiến trúc tháp giáo đường thay đổi theo khu vực và thời kỳ. Tháp giáo đường thường là nơi cầu nguyện của các tín đồ (adhan).
Mục đích của các tháp trong kiến trúc truyền thống là để thông gió trong khí hậu nóng bức. Tháp có các cửa sổ lớn để đón không khí mát đi vào, và trần của mái vòm có thể chứa và giải thoát không khí nóng ra ngoài thông qua cupola. Trong các thánh đường Hồi giáo, việc adhan được gọi từ một giáo sĩ en:Muezzin thông qua hệ thống loa đặt trên tháp.