Adolf Hitler, Lãnh tụ Đảng Quốc xã ở Đức trong những năm trước và trong thế chiến II, cũng là một họa sĩ.[1] Ông đã sáng tác hàng trăm tác phẩm và bán các bức tranh và bưu thiếp của mình để cố gắng kiếm sống trong những năm ở Vienna (1908 - 1913). Mặc dù ít thành công về chuyên môn, ông vẫn tiếp tục vẽ trong suốt cuộc đời.
Một số bức tranh của ông đã được phục hồi sau Thế chiến II và đã được bán tại các cuộc đấu giá với giá hàng chục ngàn đô la. Những tác phẩm khác đã bị Quân đội Hoa Kỳ tịch thu và vẫn bị chính phủ Hoa Kỳ giữ.
Phong cách của Hitler đã rất tính toán khi thể hiện kiến trúc trong các bức tranh của ông. Thay vì tiến bộ trong ảnh hưởng nghệ thuật của mình, các tác phẩm của ông đã sao chép các nghệ sĩ của thế kỷ XIX và các bậc thầy khác trước ông.[2] Ông tự nhận là tổng hợp của nhiều phong trào nghệ thuật nhưng chủ yếu lấy từ chủ nghĩa cổ điển La Mã Greco, Phục hưng Ý và Tân cổ điển. Ông thích khả năng kỹ thuật của những nghệ sĩ này, cũng như tính biểu tượng dễ hiểu.[3] Ông gọi Rudolf von Alt người thầy vĩ đại nhất của mình. Cả hai thể hiện chủ đề và cách sử dụng màu sắc tương tự nhau, nhưng Alt hiển thị cảnh quan tuyệt vời cho bằng nhau nếu không chú ý đến thiên nhiên và môi trường xung quanh hơn là kiến trúc.[cần dẫn nguồn]
Chủ yếu làm việc với màu nước, Hitler đã sử dụng phương tiện này để thể hiện cả tình yêu của mình dành cho hội họa và kiến trúc. Khác với thông thường, tranh màu nước của Hitler thường chú ý nhiều hơn với những kiễn trúc và bỏ qua những cây cối thường che đi chủ đề chính.
Der Alte Hof in München (Sân trong của dinh thự cũ ở Munich) (1914) là một bức tranh màu nước của Hitler mô tả Alter Hof, một quảng trường nhỏ trước một dinh thự lớn. Khi Hitler ở Munich, ông dành phần lớn thời gian để đọc sách và vẽ tranh, thúc đẩy ước mơ trở thành một nghệ sĩ độc lập của riêng mình.
Der Alte Hof in München và một số bức tranh khác của ông bị lưu giữ trong tầng hầm của Trung tâm Lịch sử Quân sự Hoa Kỳ ở Washington, D.C. và không bao giờ cho công chúng xem vì tính chất gây tranh cãi của chúng.