Yulia Vladimirovna Drunina

Yulia Vladimirovna Drunina
Sinh10 tháng 5 năm 1924
Moskva, Liên Xô
Mất21 tháng 8 năm 1991
Moskva, Liên Xô
Nghề nghiệpNhà thơ
Thể loạiThơ

Yulia Vladimirovna Drunina (tiếng Nga: Юлия Владимировна Друнина, 10 tháng 5 năm 192421 tháng 11 năm 1991) – nữ nhà thơ Nga.

Tiểu sử

[sửa | sửa mã nguồn]

Yulia Vladimirovna Drunina sinh ở Moskva. Bố là giáo viên dạy lịch sử, mẹ là nhân viên thư viện trường. Học ở trường bố dạy. Năm 17 tuổi tình nguyện ra mặt trận làm y tá chiến trường. Hai lần bị thương. Năm 1947 tham gia Đại hội các nhà văn trẻ toàn liên bang, được kết nạp vào Hội nhà văn Liên Xô. Năm 1952 tốt nghiệp trường viết văn Maxim Gorky. Yulia Vladimirovna Drunina từng được bầu là thư ký Hội nhà văn Liên Xô, được tặng nhiều huân, huy chương.

Năm 1990 được bầu vào Xô viết Tối cao. Khi báo chí hỏi "vào Xô viết Tối cao để làm gì?", Yulia Drunina trả lời: "Tôi muốn bảo vệ quyền lợi của quân đội, bảo vệ quyền lợi của những người tham gia chiến tranh Vệ quốc và những người tham gia chiến đấu ở Afghanistan". Sau đó, khi cảm thấy bất lực, Yulia Drunina đã tự rút lui khỏi Xô viết Tối cao. Năm 1991, bà tự vẫn ở Moskva do không thừa nhận những nguyên tắc của công cuộc cải tổ (Perestroyka). Thơ của Yulia Drunina viết về tình yêu, tình bạn, tình đồng đội và tình yêu Tổ quốc.

Tác phẩm

[sửa | sửa mã nguồn]
Chữ ký
  • Разговор с сердцем, (Trò chuyện với trái tim, 1955), thơ
  • Ветер с фронта (Gió từ chiến trường, 1958), thơ
  • Современники, (Những người đương thời, 1960), thơ
  • Тревога (Nỗi lo, 1965), thơ
  • Страна Юность, (Đất nước tuổi trẻ, 1966), thơ
  • Ты вернешься, (Anh sẽ trở về, 1968), thơ
  • В двух измерениях, (Hai cách đo, 1970), thơ
  • Не бывает любви несчастливой (Không có tình yêu nào bất hạnh, 1973), thơ
  • Окопная звезда (Ngôi sao nơi chiến hào, 1975), thơ
  • Бабье лето (Hè muộn, 1980), thơ
  • Алиска (Aliska, 1973), truyện
  • С тех вершин (Từ những đỉnh cao ấy, 1979), tự truyện

Các tuyển tập:

  • Есть время любить (Một thời để yêu, 2004)
  • Память сердца. Стихотворения (Ký ức của trái tim, 2002)
  • Неповторимый звёздный час. — Эксмо-Пресс, 2000.
  • Мир до невозможности запутан. Стихотворения и поэмы (Thế giới rối bời. Thơ và trường ca, 1997)
  • Юлия Друнина. Избранное. В двух томах (Tuyển tập tác phẩm. 2 tập, 1981)

Một vài bài thơ

[sửa | sửa mã nguồn]
Любовь большую мы несем
Любовь большую мы несем,
Но я - к тебе, а ты - к другой.
Опалены большим огнем,
Но я - твоим, а ты - другой.
 
Ты слова ждешь, я слова жду,
Я - от тебя, ты - от другой.
Твой образ вижу я в бреду,
Ты бредишь образом другой.
 
И что уж тут поделать, раз
Самой судьбе не жалко нас.
Что нас жалеть? Живем любя,
Хоть ты - другую, я - тебя.
 
Как объяснить слепому
Как объяснить слепому,
Слепому, как ночь, с рожденья,
Буйство весенних красок,
Радуги наважденье?
 
Как объяснить глухому,
С рожденья, как ночь, глухому,
Нежность виолончели
Или угрозу грома?
 
Как объяснить бедняге,
Рожденному с рыбьей кровью,
Тайну земного чуда,
Названного любовью?
 
Ты - рядом
Ты - рядом, и все прекрасно:
И дождь, и холодный ветер.
Спасибо тебе, мой ясный,
За то, что ты есть на свете.
 
Спасибо за эти губы,
Спасибо за руки эти.
Спасибо тебе, мой любимый,
За то, что ты есть на свете.
 
Ты - рядом, а ведь могли бы
Друг друга совсем не встретить..
Единственный мой, спасибо
За то, что ты есть на свете!
 
Мы любовь свою схоронили
Мы любовь свою схоронили
Крест поставили на могиле.
"Слава Богу!" - сказали оба...
Только встала любовь из гроба,:
Укоризненно нам кивая
- Что ж вы сделали? Я живая!..
 
Нет в любви виноватых и правых
Нет в любви виноватых и правых
Разве эта стихия - вина?
Как поток раскаленной лавы
Пролетает по судьбам она.
 
Нет в любви виноватых и правых,
Никого здесь нельзя винить.
Жаль безумца, который лаву
Попытался б остановить...
 
Теперь не умирают от любви
Теперь не умирают от любви —
насмешливая трезвая эпоха.
Лишь падает гемоглобин в крови,
лишь без причины человеку плохо.
 
Теперь не умирают от любви —
лишь сердце что-то барахлит ночами.
Но "неотложку", мама, не зови,
врачи пожмут беспомощно плечами:
"Теперь не умирают от любви..."
Hai chúng ta mang một tình yêu lớn
Hai chúng ta mang một tình yêu lớn
Nhưng tôi yêu anh, anh lại yêu ai
Hai chúng ta bị đốt bằng lửa bỏng
Tôi – lửa anh, còn anh – lửa của người.
 
Anh chờ lời, tôi cũng chờ một lời
Tôi – từ anh, còn anh – từ người khác
Hình bóng anh trong cơn mê tôi gặp
Còn anh trong cơn mê gặp bóng người.
 
Thôi đành thế, mình biết làm sao được
Chỉ tiếc rằng số phận thật trớ trêu
Đời không thương thì vẫn sống và yêu
Dù tôi yêu anh, còn anh – người khác.
 
Biết làm sao giải thích
Biết làm sao giải thích cho người mù
Từ lúc sinh ra đã như đêm mờ mịt
Vẻ đẹp của mùa xuân ngang tàng bạo ngược
Hay sắc cầu vồng không thể hình dung ra?
 
Biết làm sao giải thích cho người điếc
Từ lúc sinh ra đã điếc lặng như đêm
Vẻ dịu êm của tiếng viôlôngxen
Hay cơn giông khi giữa trời sấm sét?
 
Biết làm sao giải thích cho người tội nghiệp
Sinh ra trên đời với máu cá lạnh tanh
Vẻ bí ẩn của sự diệu kỳ trên mặt đất
Có tên gọi là TÌNH???
 
Anh bên em
Anh bên em – tất cả đều tuyệt vời
Và mưa rơi, và cơn gió lạnh
Em cám ơn anh, nguồn ánh sáng
Xin cám ơn vì anh có trên đời.
 
Xin cám ơn vì những bờ môi
Cám ơn những bàn tay âu yếm
Cám ơn anh, người em yêu mến
Xin cám ơn vì anh có trên đời.
 
Anh bên em – vì có một điều này
Đã có thể hai chúng mình không gặp…
Cám ơn anh, người yêu duy nhất
Xin cám ơn vì anh có trên đời.
 
Ta đem chôn tình yêu
Ta đã đem chôn tình yêu của mình
Rồi ta đặt lên mồ cây thánh giá.
Và cả hai đã nói lời: "Lạy Chúa!"…
Nhưng tình yêu từ ngôi mộ đứng lên
Đổ lỗi cho chúng mình và trách cứ:
- Các ngươi làm gì? Ta vẫn sống nhăn!...
 
Trong tình yêu không có kẻ đúng, sai
Trong tình yêu không có kẻ đúng, sai
Chẳng lẽ hiện tượng tự nhiên này có lỗi?
Tình yêu cũng giống như lò lửa cháy
Bay trên số phận mọi người.
 
Trong tình yêu không có kẻ đúng, sai
Trong tình yêu không một ai có lỗi
Chỉ tiếc thay cho dại dột cái người
Từng cố tình dập tắt lò lửa cháy…
 
Thời buổi ni không ai chết vì tình
Thời buổi ni không ai chết vì tình
Thời buổi ni buồn cười và tỉnh táo
Chỉ huyết cầu tố giảm đi trong máu
Chỉ người buồn mà không có nguyên nhân.
 
Thời buổi ni không ai chết vì tình
Chỉ con tim cứ mỏi mệt hằng đêm.
Nhưng "xe cấp cứu", mẹ ơi đừng gọi
Kẻo bác sĩ sẽ nhún vai và nói:
"Thời buổi ni không ai chết vì tình…"
Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Tham khảo

[sửa | sửa mã nguồn]

Liên kết ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]
Chúng tôi bán
Bài viết liên quan