- Sensation
- Par les soirs bleus d’été, j’irai dans les sentiers,
- Picoté par les blés, fouler l’herbe menue:
- Rêveur, j'en sentirai la fraîcheur à mes pieds.
- Je laisserai le vent baigner ma tête nue.
- Je ne parlerai pas, je ne penserai rien:
- Mais l'amour infini me montera dans l'âme,
- Et j'irai loin, bien loin, comme un bohémien,
- Par la Nature, heureux comme avec une femme.
- Ophélie
- I
- Sur l'onde calme et noire où dorment les étoiles
- La blanche Ophélia flotte comme un grand lys,
- Flotte très lentement, couchée en ses longs voiles...
- - On entend dans les bois lointains des hallalis.
- Voici plus de mille ans que la triste Ophélie
- Passe, fantôme blanc, sur le long fleuve noir,
- Voici plus de mille ans que sa douce folie
- Murmure sa romance à la brise du soir.
- Le vent baise ses seins et déploie en corolle
- Ses grands voiles bercés mollement par les eaux;
- Les saules frissonnants pleurent sur son épaule,
- Sur son grand front rêveur s'inclinent les roseaux.
- Les nénuphars froissés soupirent autour d'elle;
- Elle éveille parfois, dans un aune qui dort,
- Quelque nid, d'où s'échappe un petit frisson d'aile
- - Un chant mystérieux tombe des astres d'or.
- II
- O pâle Ophélia! belle comme la neige!
- Oui tu mourus, enfant, par un fleuve emporté!
- - C'est que les vents tombant des grands monts de Norwège
- T'avaient parlé tout bas de l'âpre liberté;
- C'est qu'un souffle, tordant ta grande chevelure,
- A ton esprit rêveur portait d'étranges bruits;
- Que ton coeur écoutait le chant de la Nature
- Dans les plaintes de l'arbre et les soupirs des nuits;
- C'est que la voix des mers folles, immense râle,
- Brisait ton sein d'enfant, trop humain et trop doux;
- C'est qu'un matin d'avril, un beau cavalier pâle,
- Un pauvre fou, s'assit muet à tes genoux!
- Ciel! Amour! Liberté! Quel rêve, ô pauvre Folle!
- Tu te fondais à lui comme une neige au feu:
- Tes grandes visions étranglaient ta parole
- - Et l'Infini terrible effara ton oeil bleu!
- III
- - Et le Poète dit qu'aux rayons des étoiles
- Tu viens chercher, la nuit, les fleurs que tu cueillis;
- Et qu'il a vu sur l'eau, couchée en ses longs voiles,
- La blanche Ophélia flotter, comme un grand lys.
- Voyelles
- A noir, E blanc, I rouge, U vert, O bleu: voyelles,
- Je dirai quelque jour vos naissances latentes:
- A, noir corset velu des mouches éclatantes
- Qui bombinent autour des puanteurs cruelles,
- Golfes d'ombre; E, candeurs des vapeurs et des tentes,
- Lances des glaciers fiers, rois blancs, frissons d'ombelles;
- I, pourpres, sang craché, rire des lèvres belles
- Dans la colère ou les ivresses pénitentes;
- U, cycles, vibrements divins des mers virides,
- Paix des pâtis semés d'animaux, paix des rides
- Que l'alchimie imprime aux grands fronts studieux;
- O, suprême Clairon plein des strideurs étranges,
- Silences traversés des Mondes et des Anges;
- - O l'Oméga, rayon violet de Ses Yeux !
- 4. Le pauvre songe
- Peut-être un Soir m'attend
- Où je boirai tranquille
- En quelque vieille Ville,
- Et mourrai plus content:
- Puisque je suis patient !
- Si mon mal se résigne
- Si j'ai jamais quelque or,
- Choisirai-je le Nord
- Ou le Pays des Vignes ?...
- - Ah ! songer est indigne
- Puisque c'est pure perte !
- Et si je redeviens
- Le voyageur ancien,
- Jamais l'auberge verte
- Ne peut bien m'être ouverte.
|
- Cảm giác
- Buổi chiều xanh, trên những con đường nhỏ
- Rảo bước chân trên hoa cỏ nhẹ nhàng
- Mơ ước trong đầu, trên tóc ngọn gió
- Tôi nhận ra hơi mát dưới bàn chân.
- Không nghĩ suy, không lời trên môi lặng
- Nhưng con tim yêu hết thảy trên đời
- Và ngọt ngào trong hoàng hôn thơ thẩn
- Thiên nhiên tựa hồ như người đẹp cùng tôi.
- Ophélie
- I
- Trên mặt nước ngôi sao ngủ mơ màng
- Ophelie bồng bềnh như huệ trắng
- Quấn khăn dài nàng vẫn trôi chầm chậm
- Giữa tiếng tù và của những thợ săn.
- Như bóng ma màu trắng đã nghìn năm
- Trên dòng sông đen, Ophelie nàng hỡi
- Từ nghìn năm tiếng hát đã lặng ngừng
- Vẻ điên dại đã bao trùm đêm tối.
- Cơn gió nhẹ hôn ngực nàng lặng lẽ
- Nước thì thầm, như mở những cánh hoa
- Những cây liễu khóc thầm trong buồn bã
- Sậy cúi mình trên vầng trán ước mơ.
- Hoa loa kèn thở dài trên mặt nước
- Tổ chim đang rung nhẹ trên cành cây
- Đến gặp nàng chim vỗ nhẹ cánh bay
- Ngôi sao vàng gửi về bao câu hát.
- II
- Ophelie đẹp tuyệt vời như tuyết
- Đã chết đời tuổi trẻ giữa dòng sông
- Từ núi đồi Na-Uy trận cuồng phong
- Ca lời tự do cho nàng siêu thoát.
- Cơn gió thổi làm rung làn tóc rối
- Trong cơn mơ nghe những tiếng lạ lùng
- Con tim nàng nghe giọng của Thiên nhiên
- Trong lời than của đêm và cây cối.
- Lời của biển cũng vang lên sau đấy
- Vỡ tan rồi tim trẻ dại thơ ngây
- Sáng tháng Tư chàng kỵ sĩ đẹp trai
- Ngồi im lặng bên nàng như ngây dại.
- Tình yêu! Tự do! Những giấc mộng điên cuồng
- Trước lửa bỏng em tan ra như tuyết
- Những cái nhìn lạ lùng kia đã giết
- Đôi mắt xanh đã khép lại muôn năm.
- III
- Thi sĩ nói sao trên trời đã run
- Khi nàng ngắt bông hoa trên bờ vắng
- Chàng đã thấy Ophelie bồng bềnh
- Trên mặt nước im lìm như huệ trắng.
- Những nguyên âm
- A – đen, E – trắng, I – đỏ, O – xanh
- U – da trời. Nguồn gốc những nguyên âm
- Tôi sẽ mở… A – như bầy ruồi bẩn thỉu
- Trên đống mùi khó chịu, chúng bay quanh.
- E – là màu trắng của những tảng băng
- Của lều trại, của mây trắng trên đồng
- I – là màu hồng của nụ cười xinh đẹp
- Khi máu sôi trong cơn giận kinh hoàng.
- U – là chu kỳ của con sóng màu xanh.
- Thú trên đồng cỏ, nếp nhăn yên bình
- Thuật giả kim in dấu trên trán rộng.
- O – là tiếng kèn cuối vang lên lạ lùng
- Cả thế giới, thiên thần trong im lặng
- Omega, tia tím của mắt Nàng.
- Giấc mơ nghèo
- Có lẽ đang chờ ta
- Thành phố già đâu đó
- Để đến sáng ta sẽ
- Lặng lẽ uống và chờ
- Cái chết giờ đâu đó.
- Cơn đau đã dịu đi
- Tiền vẫn còn chút ít
- Đường ngược lên phương Bắc
- Hay xuôi về phương Nam
- Ôi, giấc mơ què quặt.
- Nhân lên những mất mát
- Lần nữa ta trở thành
- Kẻ phiêu bạt, lang thang
- Nhưng người ta đóng chặt
- Cửa quán rượu màu xanh.
- Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng
|