Phân cấp hành chính của Hoa Kỳ |
---|
Cấp thứ nhất |
|
Cấp thứ hai |
|
Cấp thứ ba |
|
Tại Hoa Kỳ, một thành phố độc lập là thành phố không thuộc vào bất cứ quận riêng biệt nào. Theo lịch sử thì quận tại Hoa Kỳ là đơn vị hành chính đầu não của chính quyền địa phương tại phần lớn đất nước nên các thành phố độc lập tương đối hiếm thấy ngoài tiểu bang Virginia (xem bên dưới). Hiến pháp của Virginia làm cho các thành phố độc lập trở thành trường hợp đặc biệt. Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ dùng quận làm đơn vị căn bản cho mục đích thông tin thống kê, và xem các thành phố độc lập là đơn vị tương đương quận cho các mục đích đó. Baltimore, Maryland là thành phố độc lập lớn nhất tại Hoa Kỳ.
39 trong số 42 thành phố độc lập tại Hoa Kỳ[1] nằm trong tiểu bang Virginia. Ba thành phố còn lại không nằm trong Virginia là Baltimore trong tiểu bang Maryland, St. Lousis trong tiểu bang Missouri và Carson City trong tiểu bang Nevada.
Trong Thịnh vượng chung Virginia, tất cả các khu tự quản được hợp nhất với địa vị là "thành phố" thì trở thành "thành phố độc lập" hay còn được gọi là "thành phố tự do" kể từ năm 1871 khi hiến pháp tiểu bang, được sửa đổi, trở thành có hiệu lực sau nội chiến Hoa Kỳ. Khi đó tiểu bang đã mất một phần lãnh thổ mà trở thành tiểu bang riêng biệt Tây Virginia trong thời nội chiến. 39 thành phố độc lập của Virginia không thuộc bất cứ quận nào về mặc chính trị cho dù về mặc địa lý chúng có thể bị một quận nào đó vây quanh hoàn toàn. Một thành phố độc lập tại tiểu bang Virginia có thể dùng làm quận lỵ của một quận kế cận cho dù theo định nghĩa thành phố này không thuộc quận đó.[2] Một số khu tự quản khác của Virginia cho dù chúng có dân số đông hơn một số thành phố độc lập hiện hữu nhưng chúng chỉ có địa vị là thị trấn hợp nhất. Các thị trấn như thế luôn là một phần của một quận. Các thị trấn hợp nhất có ít quyền lực, tùy theo mỗi hiến chương thị trấn. Thông thường các thị trấn này chia sẻ nhiều khía cạnh như tòa án phân khu học chính công cộng với quận mà nó lệ thuộc.
Trong Thịnh vượng chung Virginia, có hai hạng thành phố. Sự khác biệt chính yếu có liên quan đến hệ thống tòa án. Thành phố hạng-nhất (thí dụ như Norfolk) có tòa án tổng quát và tòa án phúc thẩm riêng của mình. Thành phố hạng-hai (thí dụ như Fairfax City, Falls Church) có tòa án tổng quát nhưng không có tòa án phúc thẩm riêng. Vì thế, chẳng hạn như, Fairfax City có chung một toà án phúc thẩm với quận Fairfax trong khi đó Falls Church City có chung toàn án phúc thẩm với quận Arlington.
Các thành phố độc lập được lập ra để tập quyền hóa các vấn đề pháp lý và giao thương vì hệ thống thuyền buôn xưa kia di chuyển từ đồn điền này sang đồn điền khác không hữu hiệu. Thủ phủ thời thuộc địa Williamsburg được thiết lập vì lý do này, được dùng làm một cảng sông trên sông James. Các thành phố bao gồm quận Charles City và quận James City mà tên của chúng có từ City (thành phố) có nguồn gốc từ các khu tự quản xưa kia được công ty Virginia lập năm 1619 có tên gọi là Charles Cittie và James Cittie. Thực thể khác là quận Elizabeth City, gốc xưa kia là một phần đất của Elizabeth Cittie xa xưa hơn nữa. Nó biến mất năm 1952 khi được kết hợp về mặt chính trị với thành phố nhỏ Hampton (quận lỵ) và thị trấn Phoebus để hình thành và mở rộng thành thành phố độc lập hiện nay là Hampton, Virginia.
Quận Arlington, thường được biết với tên gọi đơn giản là "Arlington," không phải là một thành phố độc lập. Tuy nhiên, nó thường được xem một cách rộng rải là một thành phố vì địa giới nhỏ nhưng có mật độ dân đông, hoàn toàn bị đô thị hóa và gần bằng diện tích của các thành phố độc lập khác trong tiểu bang. Nó không có thành phố hay thị trấn nào khác nằm bên trong địa giới của nó. Nó duy trì cơ sở hạ tầng xa lộ cho riêng mình như các thành phố độc lập. Nó chỉ gồm phần đất mà tiểu bang Virginia nhượng lại cho chính phủ liên bang Hoa Kỳ thành lập thủ đô Washington, D.C. trong cuối thế kỷ 19 nhưng sau đó được giao trả lại cho tiểu bang vào năm 1846 (phần lớn vùng đất này hiện nay là quận Arlington và phần còn lại hình thành một phần của thành phố Alexandria).
Các cựu thành phố độc lập hiện nay đã biến mất gồm có:
Hai thành phố độc lập khác chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn:
Một số tiểu bang đã thành lập các thành phố độc lập nhằm mục đích dễ dàng quản lý hành chính đối với các thủ phủ/thành phố lớn của mình:
Một thành phố độc lập không giống như: