Bài này đang được dịch từ ngôn ngữ khác. Phần lớn bài vẫn chưa được dịch Nếu bạn có đủ khả năng xin góp sức dịch bài này. Nếu không có tiến triển, phần ngoại ngữ trong bài sẽ bị xóa sau khoảng 1 tháng. Xin đừng quên chuyển các mục Chú thích, Tham khảo vào bài dịch để đáp ứng tiêu chuẩn. Xin tham khảo Hướng dẫn cách biên soạn bài để biết thêm chi tiết. Sửa đổi cuối: 14.241.174.158 (thảo luận · đóng góp) vào 68 giây trước. (làm mới) |
Quân chủ của Jamaica | |
---|---|
![]() | |
Đương nhiệm | |
![]() | |
Charles III từ 8 tháng 9 năm 2022 | |
Chi tiết | |
Cách gọi | Quốc vương Bệ hạ |
Trữ quân kế vị | William, Thân vương xứ Wales |
Quân chủ đầu tiên | Elizabeth II |
Hình thành | 6 tháng 8 năm 1962 |
Chế độ quân chủ tại Jamaica (tiếng Patois Jamaica: Manaki a Jumieka) là một hình thức tổ chức bộ máy nhà nước, trong đó một quân chủ kế vị theo huyết thống giữ vị trí nguyên thủ quốc gia kiêm biểu tượng cao nhất về chủ quyền của quốc gia Jamaica. Kể từ ngày 8 tháng 9 năm 2022, đương kim Quân chủ của Jamaica là Quốc vương Charles III. Với cương vị là Quân chủ, ông được xem là hiện thân cá nhân của Vương quyền Jamaica.
Mặc dù nhân thân của vị Quân chủ được chia sẻ đồng thời với 15 quốc gia độc lập khác thuộc Vương quốc Thịnh vượng chung, mỗi quốc gia lại duy trì một chế độ quân chủ hoàn toàn riêng biệt và độc lập về mặt pháp lí. Do đó, đương kim quân chủ được tôn xưng chính thức là Quân chủ Jamaica, và với tư cách đó, Quân chủ cùng các thành viên thuộc Vương thất thực hiện các nhiệm vụ công vụ và đối ngoại nhân danh quốc gia Jamaica. Tuy nhiên, về mặt hiến định, Quân chủ là thành viên duy nhất của Vương thất có vai trò mang tính pháp lí.
Toàn bộ quyền hành pháp của Jamaica được trao cho Quân chủ, và việc ban hành luật bởi Quốc hội Jamaica, cũng như việc triển khai các văn kiện có giá trị pháp lí như thư cấp quyền (letters patent) và Sắc lệnh Vương gia (Lệnh của Hội đồng Cơ mật), đều phải được chuẩn thuận bởi Quân chủ. Phần lớn quyền lực này được thực thi bởi các đại biểu dân cử trong Quốc hội, các Bộ trưởng trong nội các được bổ nhiệm từ số đó, cùng đội ngũ tư pháp và thẩm phán hoà giải. Một số quyền lực còn lại của Quân chủ – như quyền bãi nhiệm Thủ tướng – được xem là quyền lực dự trữ, và đóng vai trò như một phương tiện bảo đảm an toàn thể chế trong hệ thống chính trị.
Hiện nay, Vương quyền Jamaica chủ yếu giữ vai trò bảo chứng cho tính liên tục và ổn định trong vận hành nhà nước, đồng thời là một thiết chế phi đảng phái có chức năng kiểm soát và ngăn ngừa sự lạm dụng quyền lực. Trong khi một số quyền lực vẫn do Quân chủ trực tiếp thi hành, phần lớn các hoạt động nghi lễ và điều hành được giao cho đại diện của Quân chủ, tức Toàn quyền Jamaica.
Qua quá trình phát triển lịch sử, Vương quyền Jamaica đã được bản địa hoá thành một thiết chế mang tính đặc thù của Jamaica, được biểu trưng bằng những biểu tượng riêng biệt.
Từ thập niên 1970, đã xuất hiện nhiều tranh luận trong nội bộ quốc gia Jamaica về việc thay thế chế độ quân chủ bằng hình thức cộng hoà. Đương kim Thủ tướng Jamaica, ông Andrew Holness, đã công khai bày tỏ ý định của Chính phủ trong việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý về vấn đề này trước năm 2025.
Năm 1655, một đoàn viễn chinh Anh dưới quyền Đô đốc William Penn và Tướng Robert Venables đã chiếm Jamaica và bắt đầu trục xuất người Tây Ban Nha – việc này hoàn tất sau khoảng năm năm. Tây Ban Nha chính thức công nhận chủ quyền của Anh đối với đảo này theo Hiệp ước Madrid (1670). Công ti Vương gia châu Phi được thành lập năm 1672 với độc quyền buôn nô lệ cho Anh, và từ thời điểm đó, Jamaica trở thành một trong những chợ buôn nô lệ sôi động nhất thế giới, đồng thời là một trong những thuộc địa nông nghiệp giá trị nhất của Anh.
Một hình thức chính quyền địa phương giới hạn được thiết lập vào năm 1664 với việc thành lập Hạ viện Jamaica, tuy nhiên chỉ đại diện cho một nhóm nhỏ các chủ đồn điền giàu có. Năm 1807, Quốc hội Anh bãi bỏ buôn bán nô lệ xuyên Đại Tây Dương và sau đó thông qua đạo luật trao tự do cho toàn bộ người bị nô lệ trong các thuộc địa Anh, hoàn tất vào năm 1838. Năm 1866, Jamaica trở thành thuộc địa vương thất. Thống đốc mới, John Peter Grant, tiến hành cải tổ toàn diện: Thành lập lực lượng cảnh sát, cải cách hệ thống tư pháp, y tế, công trình công cộng và ngân hàng tiết kiệm nhà nước.
Hiến pháp năm 1944 thành lập Hạ viện với các thành viên do toàn dân bầu. Sau khi thất bại trong việc liên bang hoá cùng các thuộc địa vùng Tây Ấn vào năm 1958, Jamaica tiếp tục là thuộc địa tự trị của Anh cho đến khi Đạo luật Độc lập Jamaica được thông qua năm 1962. Từ đó, Jamaica trở thành quốc gia có chủ quyền với thể chế quân chủ lập hiến độc lập, và Nữ vương Elizabeth II là nguyên thủ quốc gia, với tước vị Nữ vương Jamaica.
Em gái của Nữ vương, Công chúa Margaret, đã thay mặt bà tham dự lễ kỉ niệm độc lập của Jamaica vào tháng 8 năm 1962. Ngày 7 tháng 8, Công chúa đã khai mạc phiên họp đầu tiên của Quốc hội Jamaica độc lập, nhân danh Nữ vương. Nữ vương cũng gửi thông điệp cá nhân đến nhân dân Jamaica, trong đó bà chào mừng đất nước mới giành độc lập gia nhập Khối Thịnh vượng chung, và nói: "Tôi tin rằng đất nước các bạn – vốn đã là tấm gương cho thế giới về cách người dân với nhiều nguồn gốc và truyền thống khác nhau có thể sống hài hoà cùng nhau – sẽ có đóng góp quan trọng cho sự hợp tác, thấu hiểu và lòng khoan dung vượt xa khu vực hiện tại mà quốc gia này đang toạ lạc".[1]
Norman Manley, 1962
Trước khi Jamaica giành độc lập năm 1962, Quốc hội Jamaica thành lập một uỷ ban liên đảng để soạn thảo hiến pháp mới. Uỷ ban này nhận được nhiều kiến nghị kêu gọi Jamaica trở thành nước cộng hoà, nhưng đã “lịch sự lắng nghe rồi thẳng thừng bác bỏ”. Cả hai lãnh đạo chính của hai đảng lớn lúc đó — Alexander Bustamante của Đảng Lao động Jamaica và Norman Manley của Đảng Dân tộc Nhân dân — đều phản đối việc Jamaica trở thành cộng hòa.[3] Chi tiết xem trong chủ nghĩa cộng hoà tại Jamaica. Đảng Lao động Jamaica do Alexander Bustamante lãnh đạo đã khẳng định lòng trung thành với chế độ quân chủ trong điều lệ đảng, với mục tiêu “khắc sâu trong lòng người dân lòng tôn kính đối với Chúa, trung thành với Nữ vương và tôn trọng quyền lực hợp pháp đã được thiết lập”.[3][4]
Norman Manley ngưỡng mộ chế độ hiến pháp Anh và giải thích quan điểm của Uỷ ban Liên hợp Quốc hội Jamaica năm 1962. Ông cho rằng cơ cấu tổ chức của quốc gia nên phản ánh lịch sử hiến pháp của thuộc địa và nước Anh. Đây được xem là sự ủng hộ mạnh mẽ của Manley đối với toàn bộ hệ thống Westminster, đồng thời cho rằng Nữ vương nên được giữ lại trong Hiến pháp như một biểu tượng của sự liên tục. Khi độc lập, Jamaica đã chọn giữ lại chế độ quân chủ như một thể chế chủ đạo và gắn bó sâu sắc trong hiến pháp.[3]
Giáo sư luật Stephen Vasciannie cho rằng quyết định giữ lại chế độ quân chủ khi độc lập là do nhiều yếu tố, bao gồm mong muốn duy trì sự liên tục và ổn định, muốn thể hiện sự trưởng thành cần thiết cho độc lập, sự ủng hộ rộng rãi của người dân Jamaica đối với Vương gia, và xu hướng yêu thích Anh trong giới chính trị cao cấp.[3]
Jamaica là một trong mười lăm quốc gia độc lập, được gọi là các Vương quốc Thịnh vượng chung, cùng chia sẻ một nguyên thủ – quân chủ – với các quốc gia khác trong Khối Thịnh vượng chung. Tuy dùng chung một người làm quân chủ, mỗi quốc gia trong Vương quốc, bao gồm cả Jamaica, đều là chủ quyền và độc lập hoàn toàn với nhau. Quân chủ Jamaica được đại diện tại nước này bởi Toàn quyền Jamaica.[5]
Kể từ khi Jamaica độc lập năm 1962, Vương quyền mang tính toàn quốc vừa có đặc điểm chia sẻ vừa có đặc điểm riêng biệt, và vai trò quân chủ của nguyên thủ Jamaica là độc lập với vai trò quân chủ của bất kì quốc gia nào khác, kể cả Vương quốc Anh. Do đó, chế độ quân chủ không còn là một thể chế thuần tuý của Anh mà ở Jamaica đã trở thành một thể chế Jamaica riêng biệt, hay nói cách khác là được "bản địa hoá".[6][7]
Sự phân chia này được thể hiện qua nhiều cách: Ví dụ, nguyên thủ có một danh hiệu độc đáo của Jamaica và khi ông hành động công khai với tư cách đại diện riêng cho Jamaica, ông sử dụng, khi có thể, các biểu tượng của Jamaica, bao gồm quốc kì của nước này, các biểu tượng vương gia đặc trưng, và những thứ tương tự. Ngoài ra, chỉ có các bộ trưởng chính phủ Jamaica mới có thể tư vấn cho nguyên thủ về các vấn đề liên quan đến nhà nước Jamaica.[5]
Ngay sau khi giành được độc lập, theo đề nghị của Thủ tướng Jamaica, Nữ vương Elizabeth II đã chính thức sử dụng tước hiệu và danh xưng riêng biệt trong vai trò là Quân chủ Jamaica. Theo một Tuyên cáo ban hành ngày 18 tháng 8 năm 1962, tước hiệu và danh xưng của Nữ vương liên quan đến Jamaica được xác định là: Elizabeth Đệ Nhị, bởi Ân sủng của Thượng đế, là Nữ vương của Jamaica và các Vương quốc cùng Lãnh thổ khác của Bà, Người đứng đầu Khối Thịnh vượng chung.[9][10][11]
Kể từ khi Quốc vương Charles III lên ngôi, danh xưng của Quốc vương được xác định là: Charles Đệ Tam, bởi Ân sủng của Thượng đế, là Quốc vương của Jamaica và các Vương quốc cùng Lãnh thổ khác của Ngài, Người đứng đầu Khối Thịnh vượng chung.
Hình thức tước hiệu này thể hiện rõ địa vị của Jamaica như một quốc gia quân chủ độc lập, đồng thời nhấn mạnh vai trò riêng biệt của Quân chủ với tư cách là nguyên thủ quốc gia của Jamaica, và nêu bật tính chất chung của chế độ quân chủ trong toàn thể các quốc gia thuộc Khối Thịnh vượng chung thông qua việc đề cập riêng Jamaica, tách biệt với các Vương quốc khác. Thông thường, Quân chủ được xưng hô là “Quân chủ Jamaica” và được gọi như vậy khi ở Jamaica hoặc khi thực hiện nhiệm vụ nhân danh Jamaica ở nước ngoài.[12]
Trong ngôn ngữ bản địa Jamaican Patois, Nữ vương Elizabeth II thường được gọi bằng tên thân mật là Missis Queen hoặc The Queen Lady.[13]
Giống như một số quốc gia khác trong Khối Thịnh vượng chung, Jamaica dựa vào luật của Vương quốc Liên hiệp Anh để xác định thứ tự kế vị ngai vàng.[14][15]
Việc kế vị được quy định theo nguyên tắc con trưởng tuyệt đối, dựa trên các văn bản pháp luật như Đạo luật Kế vị Vương vị năm 2013, Đạo luật Định đoạt năm 1701 và Tuyên ngôn Nhân quyền năm 1689. Các luật này giới hạn quyền kế vị chỉ dành cho những hậu duệ hợp pháp, sinh học (tức không phải con nuôi) của Sophia, Nữ Tuyển hầu tước xứ Hanover. Người kế vị không được theo Công giáo La Mã, không được kết hôn với người theo Công giáo, và khi lên ngôi phải thuộc Giáo hội Anh.
Mặc dù các luật hiến pháp này, khi áp dụng cho Jamaica, vẫn do Quốc hội Anh kiểm soát, nhưng cả Vương quốc Anh và Jamaica đều không thể tự ý thay đổi quy định kế vị nếu không có sự đồng thuận tuyệt đối từ tất cả các quốc gia khác cùng chia sẻ chế độ quân chủ – trừ khi một quốc gia tuyên bố rút khỏi mối quan hệ quân chủ chung. Điều kiện này áp dụng giống nhau với tất cả các quốc gia trong khối, và thường được ví như một dạng hiệp ước giữa các nước.[16]
Khi ngai vàng bị khuyết (do quân chủ băng hà hoặc thoái vị), theo thông lệ, việc kế vị của quân vương mới sẽ được Toàn quyền công bố chính thức tại thủ đô Kingston sau khi người kế vị lên ngôi.
Tuy nhiên, bất kể có công bố hay không, người thừa kế của vị tiên vương quá cố sẽ tự động kế vị ngay lập tức, không cần bất kì xác nhận hay nghi lễ bổ sung nào. Sau đó, quốc gia sẽ bước vào một giai đoạn quốc tang thích hợp, trong thời gian này cờ trên toàn quốc được treo rủ để tưởng niệm vị quân vương vừa qua đời. Các buổi lễ tưởng niệm cũng sẽ được tổ chức tại tất cả các giáo xứ trên toàn Jamaica.[17]
Toàn quyền Kenneth O. Hall, năm 2002
Quân chủ được xem là hiện thân, hay nhân cách pháp lí của Nhà nước Jamaica. Do đó, nhà nước được gọi bằng danh xưng pháp lí là Bệ hạ nhân danh Jamaica (His Majesty in Right of Jamaica).
Theo quy định này, Quân chủ là người sở hữu toàn bộ đất đai thuộc nhà nước (gọi là đất Vương gia – Crown land), các công trình và thiết bị của nhà nước (gọi là tài sản Vương gia – Crown property), cũng như giữ bản quyền của tất cả các ấn phẩm do chính phủ ban hành (gọi là bản quyền Vương gia – Crown copyright).
Các công chức nhà nước cũng là người làm việc cho Vương gia, bao gồm Toàn quyền, Thủ tướng, thẩm phán, các thành viên Lực lượng Phòng vệ Jamaica, và sĩ quan cảnh sát.
Trước đây, nhiều chức danh theo luật định bắt buộc phải tuyên thệ trung thành với Quân chủ trước khi nhậm chức; tuy nhiên, các lời tuyên thệ này đã được sửa đổi vào năm 2002 để loại bỏ việc nhắc đến quân vương.
Tuy vậy, theo Luật Quốc tịch Jamaica, những người xin nhập quốc tịch Jamaica vẫn phải tuyên thệ hoặc xác nhận trung thành với Quân chủ Jamaica, cũng như các hậu duệ và người kế vị của ông.
Lời tuyên thệ hiện nay như sau:[19]
"Tôi, (tên), xin thề sẽ trung thành và chịu phục tùng trọn vẹn đối với Bệ hạ Quốc vương Charles Đệ Tam, các hậu duệ và người kế vị của Ngài theo pháp luật Jamaica, đồng thời sẽ nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật Jamaica và hoàn thành trách nhiệm của một công dân Jamaica. Xin Thượng Đế giúp tôi."
Elizabeth II, bài diễn văn khai mạc tại Quốc hội Jamaica, ngày 5 tháng 3 năm 1966.
Hiến pháp Jamaica quy định hệ thống chính phủ theo chế độ nghị viện tương tự như các quốc gia khác trong Khối Thịnh vượng chung, trong đó vai trò của Quân chủ và Toàn quyền vừa mang tính pháp lí vừa mang tính thực tiễn, nhưng không mang tính chính trị. Chế độ quân chủ được xem như một pháp nhân, trong đó nhiều bộ phận cùng chia sẻ thẩm quyền của toàn thể, với Quân chủ là trung tâm của cấu trúc hiến pháp, nghĩa là toàn bộ quyền lực nhà nước về mặt hiến pháp đều tập trung ở Quân chủ.
Với tư cách là nguyên thủ quốc gia, Quân chủ đứng ở vị trí cao nhất trong Thứ tự Ưu tiên của Jamaica.[21]
Hiến pháp quy định hầu hết các nhiệm vụ trong nước của Quân chủ phải do Toàn quyền thực hiện, người được Quân chủ bổ nhiệm theo đề nghị của Thủ tướng Jamaica.[22]
Tất cả các cơ quan chính phủ hoạt động dưới quyền của Quân chủ; quyền lực rộng lớn thuộc về Vương gia Jamaica được gọi chung là đặc quyền vương gia. Việc thực thi đặc quyền vương gia gia không cần sự phê chuẩn của Quốc hội; hơn nữa, phải có sự đồng ý của Vương gia trước khi bất kì viện nào của Quốc hội được phép thảo luận về một dự luật ảnh hưởng đến quyền lợi hoặc đặc quyền của Quân chủ.
One of the main duties of the Crown is to appoint a prime minister, who thereafter heads the Cabinet of Jamaica and advises the monarch or governor-general on how to execute their executive powers over all aspects of government operations and foreign affairs.[23] The monarch's, and thereby the viceroy's role is almost entirely symbolic and cultural, acting as a symbol of the legal authority under which all governments and agencies operate, while the Cabinet directs the use of the Royal Prerogative, which includes the privilege to declare war, maintain the King's peace, and direct the actions of the Jamaica Defence Force, as well as to summon and prorogue parliament and call elections.[24] However, the Royal Prerogative belongs to the Crown and not to any of the ministers, though it might have sometimes appeared that way,[25] and the constitution allows the governor-general to unilaterally use these powers in relation to the dismissal of a prime minister, dissolution of parliament, and removal of a judge in exceptional, constitutional crisis situations.[26]
There are also a few duties which are specifically performed by the monarch, such as appointing the governor-general.[27]
The governor-general, to maintain the stability of government, appoints as prime minister the individual most likely to maintain the support of the House of Representatives.[28] The sovereign is informed by his viceroy of the acceptance of the resignation of a prime minister and the swearing-in of a new prime minister and other members of the ministry, he remains fully briefed through regular communications from his Jamaican ministers, and he holds regular audiences with them whenever possible.[5] The governor-general is also responsible of the appointment of the leader of the Opposition, members of the Cabinet, privy councillors,[29] senators,[30] the Chief Justice, President of the Court of Appeal, ministers of State, judges of the Court of Appeal, chairs of the Public Services Commissions, and the Director of Public Prosecutions.[31]
The Royal Prerogative further extends to foreign affairs: the governor-general ratifies treaties, alliances, and international agreements. As with other uses of the Royal Prerogative, no parliamentary approval is required. However, a treaty cannot alter the domestic laws of Jamaica; an Act of Parliament is necessary in such cases. The governor-general, on behalf of the monarch, also accredits Jamaican High Commissioners and ambassadors and receives diplomats from foreign states.[32] In addition, the issuance of passports falls under the Royal Prerogative and, as such, all Jamaican passports are issued in the governor-general's name, the monarch's representative in Jamaica.[33]
The sovereign, along with the Senate and the House of Representatives, is one of the three components of the Parliament of Jamaica.[34] The authority of the Crown is embodied in the mace of the Parliament, which bears a crown at its apex.[35]
The monarch does not, however, participate in the legislative process; the viceroy does, though only in the granting of Royal Assent.[36] Further, the constitution outlines that the governor-general alone is responsible for appointing senators. The viceroy makes thirteen senatorial appointments on the advice of the prime minister, and eight on the advice of the leader of the opposition.[37] The viceroy additionally summons, prorogues, and dissolves parliament;[38] after the latter, the writs for a general election are issued by the governor-general at King's House.[22]
Governor-General Sir Patrick Allen, 2019
The new parliamentary session is marked by the Ceremonial Opening of Parliament, during which the monarch or the governor-general reads the Speech from the Throne.[40]
![]() Source: Jamaica Information Service. |
All laws in Jamaica are enacted only with the viceroy's granting of Royal Assent in the monarch's name.[41] The Royal Assent, and proclamation, are required for all acts of parliament, usually granted or withheld by the governor-general, with the Broad Seal of Jamaica.[42]
Until 2024, Jamaican bills began with the phrase: "Be it enacted by The King's [or Queen's] Most Excellent Majesty, by and with the advice and consent of the Senate and House of Representatives of Jamaica, and by the authority of the same, as follows".[43][44] The reference to the sovereign was dropped from the words of enactment by the Constitution (Amendment of Section 61) Act, 2024.[45][46]
The sovereign is responsible for rendering justice for all his subjects, and is thus traditionally deemed the fount of justice.[47] In Jamaica, criminal offences are legally deemed to be offences against the sovereign and proceedings for indictable offences are brought in the sovereign's name in the form of The King [or Queen] versus [Name].[48][49][50] Hence, the common law holds that the sovereign "can do no wrong"; the monarch cannot be prosecuted in his own courts for criminal offences.[51]
All judges of the Supreme Court of Jamaica are appointed by the governor-general.[52] The highest court of appeal for Jamaica is the Judicial Committee of the King's Privy Council.[5][53]
The governor-general, on behalf of the Jamaican monarch, can also grant immunity from prosecution, exercise the royal prerogative of mercy, and pardon offences against the Crown, either before, during, or after a trial. The exercise of the 'Prerogative of mercy' to grant a pardon and the commutation of prison sentences is described in section 90 of the Constitution.[54]
Within the Commonwealth realms, the monarch is deemed the fount of honour.[56] The monarch or the governor-general confers awards and honours in Jamaica on the advice of Jamaican ministers.[57][58][59]
By the passage of The National Honours and Awards Act in 1969, Jamaica established six national orders on 18 July 1969. The governor-general serves as the Chancellor of the Order of National Hero, and is responsible for the administration of that order.[60][61] Every year on the third Monday of October, Jamaica commemorates National Heroes Day. On that day, the governor-general holds investiture ceremonies and presents national honours and awards to deserving Jamaicans at King's House.[62][63][64]
In Jamaica, the Sovereign's jubilee is celebrated by awarding commemorative medals to members of the Jamaican frontline services. Special Jubilee medals were awarded in 2012 for the Queen's Diamond Jubilee, and in 2022 for the Queen's Platinum Jubilee.[65][66]
The Crown sits at the pinnacle of the Jamaica Defence Force. It is reflected in Jamaican naval vessels, which bear the prefix HMJS, i.e., His Majesty's Jamaica Ship.[67][68]
St Edward's Crown appears on the Jamaica Defence Force badges, which illustrates the monarchy as the locus of authority.
The power to grant commissions in the Jamaica Defence Force is vested in the monarch, and is exercised on the monarch's behalf by the governor-general.[69]
The Crown's relationship with the Jamaica Defence Force has been reflected through a number of ways over the years, including the awarding of the Queen's Medal for Champion Shots in the Military Forces and Jubilee medals to members of the Force,[70][71] the presentation of the Sovereign's Colour and the Regimental Colour to the Jamaica Regiment by the governor-general on behalf of the monarch,[72][73] the involvement of members of the JDF at royal events in the United Kingdom,[74] and through the participation of members of the royal family in military ceremonies in Jamaica.[75][76]
In 1999, Jamaica became the first Caribbean realm to mount the Queen's Guard, when troops from C company, 2nd Battalion, Jamaica Regiment did so at Buckingham Palace.[77] In 2007, soldiers of the 1st Battalion, the Jamaican Regiment mounted the Queen's Guard at Buckingham Palace and the Windsor Castle Guard. Then-Lieutenant Colonel Derek Robinson, commanding the Jamaica Regiment, remarked that mounting the Queen's Guard "symbolizes one of the highest tributes" Jamaicans can pay to the sovereign.[78][79]
Every member of the Jamaica Constabulary Force has to swear allegiance to the Jamaican monarch, on taking office. Under the Constabulary Force Act, every police officer must take the following oath upon joining the force:[80]
"I, (name), do swear that I will well and truly serve Our Sovereign Lord the King, in the office of _____, without favour or affection, malice or ill-will and that I will see and cause His Majesty's Peace to be kept and preserved; and that I will prevent, to the utmost of my power, all offences against the same; and that while I shall continue to hold the said office I will, to the best of my skill and knowledge, discharge all the duties thereof faithfully, according to law. So help me God."
St Edward's Crown is used on the badge of the Jamaica Constabulary Force, and is incorporated into the rank insignias for commissioner, senior superintendent, and superintendent.[81]
From the beginning of Queen Elizabeth II's reign onwards, royal symbols in Jamaica have been altered to make them distinctly Jamaican or new ones created, such as the Queen's Royal Standard for Jamaica, created in 1966. Second in precedence is the personal flag of the governor-general.[82]
Queen Elizabeth II's personal flag in her role as Queen of Jamaica was first used when she visited Jamaica in 1966, as part of her Caribbean tour.[83] The flag consists of a banner of the coat of arms of Jamaica defaced with the Queen's royal cypher. The flag is white and bears a red St George's Cross. A gold pineapple is superimposed on each arm of the Cross. A blue disc with the Royal Cypher is placed in the centre of the Cross. The disc is taken from the Queen's Personal Flag.[84]
A crown is used to illustrate the monarchy as the locus of authority, appearing on various badges and rank insignia.[81]
In the role of the state personified, the monarch owns jewellery pieces that are distinctively Jamaican, such as the Jamaican Hummingbird brooch.[85] The brooch was gifted to the Queen of Jamaica, Elizabeth II, during her Golden Jubilee visit in 2002. The Duchess of Cambridge also wore the brooch during her visit to Jamaica in 2022.[86]
Queen Elizabeth II's first tour of Jamaica was in November 1953.[87]
At Jamaica's independence celebrations in 1962, the Queen was represented by her sister Princess Margaret, who opened the first session of the Parliament of Jamaica on behalf of the Queen.[88][89]
The Queen toured Jamaica again in March 1966.[87] The same year, Prince Philip, Duke of Edinburgh, accompanied by his son, Prince Charles, Prince of Wales, opened the Commonwealth Games in Kingston.[90] Other tours by the Queen took place in April 1975, February 1983, March 1994, and February 2002;[87] ahead of the latter, the BBC reported that, "despite republican sentiments in the country, she was given an enthusiastic welcome."[91] A poll taken that year showed 57 per cent of those who responded thought the Queen's tour, as part of her Golden Jubilee, was important. The Jamaican polling organisation, Stone, said at the time, "over the years, local social scientists have been confounded by the fascination that Jamaicans have for Queen Elizabeth II".[92][93][94]
King Charles III's most recent tour, as Prince of Wales, was in 2008, during which he visited Rose Town, where the Prince's Foundation for the Built Environment regenerated the area and helped with revitalization efforts, after decades of violence, resulting in the demolition and abandonment of houses, roads, and community pillars. The Prince's Foundation began working with residents in 2004, after Charles's visit in 2001, and, in 2008, the foundation pledged to raise about US$4 million to help fund different developmental projects in the Rose Town community. In 2010, the Rose Town Foundation was established to work closely with the Prince's Foundation on all of the planned developments.[95][96][97]
Since the 1970s, individuals in both major political parties in Jamaica have voiced support for making Jamaica a republic. The government headed by Michael Manley established a commission into constitutional reform in 1975 and, in July 1977, announced that Jamaica would become a republic by 1981. However, Manley's party was defeated at the 1980 general election by the more conservative Jamaica Labour Party (JLP), led by Edward Seaga. Seaga had expressed a preference for a "ceremonial presidency" in 1977. Despite this, no concrete moves towards a republic occurred during his premiership.[98]
In September 2003, then-Prime Minister of Jamaica P. J. Patterson called for Jamaica to abolish the monarchy by 2007.[99] Bruce Golding, while the prime minister and leader of the conservative Jamaica Labour Party, also pledged that Jamaica shall, "take steps to amend the constitution to replace the Queen with a Jamaican president who symbolises the unity of the nation", without elaborating on how a president would do so.[100][101]
Prime Minister Portia Simpson-Miller, 2012
Prime Minister Portia Simpson-Miller expressed her intention to convince parliament to make Jamaica a republic to coincide with the country's 50th anniversary of independence in August 2012,[103][104] but, did not follow through on obtaining the required support of two-thirds of both houses;[105] Simpson-Miller's People's National Party had a two-thirds majority in the House of Representatives, but, was one seat short in the Senate and would have needed the support of at least one senator from the opposition Jamaica Labour Party. The current leader of the JLP, Andrew Holness, who succeeded Simpson-Miller as prime minister in 2016, announced that the government would introduce a constitutional amendment to "replace Her Majesty the Queen with a non-executive president as head of state".[106]
During the 2020 Jamaican general election, the opposition People's National Party promised to hold a referendum on becoming a republic within 18 months, if it won the election.[107] A poll showed that 55 per cent of respondents supported the idea of the country becoming a republic.[108] However, the ruling Jamaica Labour Party won the election.[109] Two years later, in June, the government announced that Jamaica would become a republic by the time of the next election in 2025.[110]
Portrait | Regnal name (Birth–Death) |
Reign over Jamaica | Full name | Consort | House | |
---|---|---|---|---|---|---|
Start | End | |||||
![]() |
Elizabeth II (1926–2022) |
6 August 1962 | 8 September 2022 | Elizabeth Alexandra Mary | Philip Mountbatten | Windsor |
Governors-general: Sir Kenneth Blackburne, Sir Clifford Campbell, Sir Herbert Duffus (acting), Sir Florizel Glasspole, Edward Zacca (acting), Sir Howard Cooke, Sir Kenneth O. Hall, Sir Patrick Allen Prime ministers: Sir Alexander Bustamante, Sir Donald Sangster, Hugh Shearer, Michael Manley, Edward Seaga, P. J. Patterson, Portia Simpson-Miller, Bruce Golding, Andrew Holness | ||||||
![]() |
Charles III (sinh năm 1948) |
8 September 2022 | present | Charles Philip Arthur George | Camilla Shand | Windsor |
Governors-general: Sir Patrick Allen Prime ministers: Andrew Holness |
The Crown is an institution that has grown to become specific to the country in which it now finds itself planted. No longer just a British monarchy, the Crown is separately a Jamaican monarchy, Tuvaluan monarchy, Canadian monarchy, et cetera.
On her Caribbean tour in the royal yacht Britannia in 1966, as Queen of the newly self-governing territories of Jamaica, Trinidad and Tobago, she had adopted a personal flag "to fly on all occasions when Her Majesty is present in person.