- La Espera Inútil
- Yo me olvidé que se hizo
- ceniza tu pie ligero,
- y, como en los buenos tiempos,
- salí a encontrarte al sendero.
- Pasé valle, llano y río
- y el cantar se me hizo triste.
- La tarde volcó su vaso
- de luz ¡y tú no viniste!
- El sol fue desmenuzando
- su ardida y muerta amapola;
- flecos de niebla temblaron
- sobre el campo. ¡Estaba sola!
- Al viento otoñal, de un árbol
- crujió el blanqueado brazo.
- Tuve miedo y te llamé:
- "¡Amado, apresura el paso!
- Tengo miedo y tengo amor,
- ¡amado, el paso apresura!"
- Iba espesando la noche
- y creciendo mi locura.
- Me olvidé de que te hicieron
- sordo para mi clamor;
- me olvidé de tu silencio
- y de tu cárdeno albor;
- de tu inerte mano torpe
- ya para buscar mi mano;
- ¡de tus ojos dilatados
- del inquirir soberano!
- La noche ensanchó su charco
- de betún; el agorero
- búho con la horrible seda
- de su ala rasgó el sendero.
- No te volveré a llamar,
- que ya no haces tu jornada;
- mi desnuda planta sigue,
- la tuya está sosegada.
- Vano es que acuda a la cita
- por los caminos desiertos.
- ¡No ha de cuajar tu fantasma
- entre mis brazos abiertos!
- Volverlo a ver
- ¿Y nunca, nunca más, ni en noches llenas
- de temblor de astros, ni en las alboradas
- vírgenes, ni en las tardes inmoladas?
- ¿Al margen de ningún sendero pálido,
- que ciñe el campo, al margen de ninguna
- fontana trémula, blanca de luna?
- ¿Bajo las trenzaduras)de la selva,
- donde llamándolo me ha anochecido,
- ni en la gruta que vuelve mi alarido?
- ¡Oh,!no! ¡Volverlo a)ver, no importa dónde,
- en remansos de cielo o en vórtice hervidor,
- bajo unas lunas plácidas o en un cárdeno horror!
- ¡Y ser con él todas las primaveras
- y los inviernos, en un angustiado
- nudo, en torno a su cuello ensaggrentado!
- Dame la mano
- Dame la mano y danzaremos;
- dame la mano y me amarás.
- Come una sola flor seremos,
- come una flor, y nada más...
- El mismo verso cantaremos,
- al mismo paso bailarás.
- Como una espiga ondularemos,
- como una espiga, y nada más.
- Te llama Rosa y yo Esperanza:
- pero tu nombre olvidarás,
- porque seremos una danza
- en la colina, y nada más...
- El amor que calla
- Si yo te odiara, mi odio te daría
- En las palabras, rotundo y seguro
- Pero te amo y mi amor no se confía
- A este hablar de los hombres, tan oscuro
- Tú lo quisieras vuelto en alarido,
- Y viene de tan hondo que ha desecho
- Su quemante raudal, desfallecido
- Antes de la garganta, antes del pecho
- Estoy lo mismo que estanque colmado
- Y te parezco un surtidor inerte
- ¡Todo por mi callar atribulado
- que es mas atroz que entrar en la muerte!
- Rocío
- Esta era una rosa
- llena de rocío:
- éste era mi pecho
- con el hijo mío.
- Junta sus hojitas
- para sostenerlo:
- esquiva la brisa
- por no desprenderlo.
- Descendió una noche
- desde el cielo inmenso;
- y del amor tiene
- su aliento suspenso.
- De dicha se queda
- callada, callada:
- no hay rosa entre rosas
- más maravillada.
- Esta era una rosa
- llena de rocío:
- éste era mi pecho
- con el hijo mío.
|
- Chờ trong vô vọng
- Em quên một điều, đã không còn nữa
- Những bàn chân rất mau lẹ của anh
- Và em bước ra như những ngày xanh
- Trên con đường để cùng anh gặp gỡ.
- Với bài hát em đi qua thung lũng
- Nhưng tội nghiệp thay giọng hát của em
- Còn buổi chiều đem chiếc cốc của mình
- Lật úp ngược, còn anh thì không đến.
- Và những tia mặt trời rắc lên
- Rồi cháy đỏ bừng lên trong nắng
- Trên cánh đồng sương còn dăng đường viền
- Còn em đây chỉ một mình… đứng lặng.
- Những cành cây gầy guộc héo hon
- Vẫn rung động, bồn chồn trong ngọn gió
- Khi đó em kêu lên trong nỗi sợ:
- "Anh ở đâu, hãy đến với em!
- Em yêu anh với một nỗi kinh hoàng
- Anh ở đâu, với em hãy đến!"
- Nhưng màn đêm chìm trong im lặng
- Cơn mê sảng của em không thể ngăn kìm.
- Em quên rằng anh đã chẳng còn nghe
- Những lời em điên cuồng gào gọi
- Em đã quên cái vẻ lặng câm kia
- Và màu trắng nặng chìm như chì thỏi.
- Đôi mắt em mở to lặng nhìn
- Chỉ đôi mắt mà chẳng còn lời nói
- Đôi bàn tay bất động của anh
- Đến tay em không thể nào với nổi.
- Đêm rót ra dải nhựa đen của mình
- Như nước vũng. Trên đồng đang vỗ cánh
- Và với giọng rì rào nghe khiếp đảm
- Vang lên lời dự đoán của cú đêm.
- Em từ nay sẽ chẳng còn gọi anh
- Những năm tháng của mình, anh đã sống
- Chỉ mình em vẫn dạo bước chân trần
- Hãy yên nghỉ, quên những điều lo lắng.
- Và sau này, trên con đường hoang vắng
- Em lại vội vàng chạy đến gặp anh
- Nhưng ảo ảnh xương thịt không trở thành
- Trong vòng tay của em giang rộng.
- Gặp lại anh
- Không còn nữa bao giờ – không đêm vắng
- Sao chập chờn, không giữa buổi bình minh
- Không buổi chiều trong mệt mỏi cháy lên.
- Không trên lối mòn, trên đồng, trong rừng nhỏ
- Chẳng bên sông dòng nước lặng thì thầm
- Và như mắt, ngời sáng giữa ánh trăng.
- Không còn dưới mái tóc rừng buông xõa
- Nơi em gọi anh, nơi em đợi, em chờ
- Không ở trong hang, nơi tiếng vọng em nghe.
- Không, dù không ở đâu nhưng còn gặp lại
- Giữa sao trời, trong bão tố cuồng điên
- Trong nước mắt đầy vơi, dưới mảnh trăng nguyền!
- Và sẽ cùng nhau bốn mùa xuân hạ thu đông
- Để những bàn tay sẽ dịu mềm hơn không khí
- Quanh vòng cổ tím bầm đầy vết máu của anh!
- Hãy đưa tay cho em
- Đưa tay cho em, chúng mình sẽ nhảy
- Đưa tay cho em và hãy chiều em
- Em như là bông hoa đơn lẻ vậy
- Một bông hoa – và chỉ thế thôi anh.
- Hòa nhịp hát, em cùng anh sưởi ấm
- Trong bước nhảy em hòa quyện thân mình.
- Như bông lúa đang dập dờn trên sóng
- Của gió đồng – và chỉ thế thôi anh.
- Anh Hoa hồng, còn em – Hy vọng nhé
- Nhưng anh sẽ quên tên tuổi của mình
- Để anh và em sẽ thành điệu nhảy
- Trên ngọn đồi – và chỉ thế thôi anh.
- Tình câm nín
- Giá mà em căm thù được anh như con thú
- Để căm thù trên gương mặt khi đến gặp anh
- Nhưng em yêu và tình yêu em thổ lộ
- Bằng lời của con người tăm tối, bấp bênh.
- Anh muốn lời tỏ tình trở thành thổn thức
- Muốn tiếng thì thầm của lửa, của vực sâu
- Nhưng với dòng chảy của mình bí mật
- Lời đốt lên – không phải của tim đâu.
- Em – sự im lặng của cửa sông nước mặn
- Và ngỡ như tia nước lặng của đài phun
- Sự im lặng của em đáng rủa nguyền, đau đớn
- So với cái chết thì nó còn tệ hại hơn!
- Giọt sương
- Xưa có bông hoa hồng
- Ướt đầm sương buổi sớm
- Đứa con ở trong tim
- Mãi cùng ta năm tháng.
- Bông hoa hồng co vào
- Để giọt sương giấu mặt
- Tránh ngọn gió bay cao
- Để giọt sương không mất.
- Giọt sương đi đến đây
- Từ bao la vũ trụ
- Và tình yêu trong đời
- Cho giọt sương hơi thở.
- Vì hạnh phúc, hoa hồng
- Im lặng hơn hết thảy
- Giữa tất cả hoa hồng
- Không ai vui nhường ấy.
- Xưa có bông hoa hồng
- Ướt đầm sương buổi sớm
- Đứa con ở trong tim
- Mãi cùng ta năm tháng.
- Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng
|