Giải Grammy cho hợp tác giọng pop xuất sắc nhất | |
---|---|
Trao cho | Những màn trình diễn hợp tác có phần hát pop chất lượng |
Quốc gia | Hoa Kỳ |
Được trao bởi | Viện hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Thu âm Quốc gia |
Lần đầu tiên | 1995 |
Lần gần nhất | 2011 |
Trang chủ | grammy.com |
Giải Grammy cho hợp tác giọng pop xuất sắc nhất (tiếng Anh: Grammy Award for Best Pop Collaboration with Vocals) là một hạng mục của giải Grammy - giải thưởng ra đời năm 1958 và có tên gọi đầu tiên là giải Gramophone.[1] Giải thưởng được trao cho những nghệ sĩ thu âm có bài hát pop chất lượng do nhiều ca sĩ cùng thực hiện. Mục tiêu của giải thưởng cũng như một số hạng mục do Viện hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Thu âm Quốc gia Hoa Kỳ tổ chức thường niên là nhằm ""tôn vinh các cá nhân/tập thể có thành tựu nghệ thuật, kỹ thuật xuất sắc trong lĩnh vực thu âm, mà không xét đến doanh số bán album hay vị trí trên các bảng xếp hạng âm nhạc."[2]
Tại lễ trao giải Grammy lần thứ 37 (1995), giải hợp tác giọng pop xuất sắc đầu tiên được trao cho Al Green và Lyle Lovett nhờ ca khúc "Funny How Time Slips Away". Theo cẩm nang miêu tả hạng mục tại giải Grammy lần thứ 52, giải thưởng được trao cho những nghệ sĩ trình bày "tiết mục nhạc pop mới được thu âm với những nghệ sĩ mà họ không thường xuyên biểu diễn cùng nhau."[3]
Năm 1997, cặp cha-con gái Nat King Cole và Natalie Cole thắng giải cho ca khúc "When I Fall in Love". Đây là màn tái thể hiện một trong những bài hit trứ danh của ông bằng hình thức "song ca ảo" (virtual duet), thông qua sử dụng bản thu thanh các giọng hát của ông hơn 30 năm sau ngày nam nghệ sĩ mất vào năm 1965.[4]
Hiện có tới năm trường hợp mà một nghệ sĩ được đề cử nhiều hơn một bài hát cùng năm ấy, với những màn hợp tác khác nhau. Năm 1998, Barbra Streisand nhận đề cử cho các bài hát "I Finally Found Someone" (với Bryan Adams) và "Tell Him" (với Celine Dion). Năm 2000, Santana nhận được đề cử cho các bài hát "Love of My Life" (với Dave Matthews) và "Smooth" (với Rob Thomas). Năm 2002, Christina Aguilera được đề cử cho các ca khúc "Nobody Wants to Be Lonely" (Ricky Martin) và "Lady Marmalade" (với Lil' Kim, Mýa và Pink). Năm 2005, Ray Charles nhận được đề cử cho các bài hát "Sorry Seems to Be the Hardest Word" (với Elton John) và "Here We Go Again" (với Norah Jones). Năm 2010, Colbie Caillat nhận được đề cử cho các bài hát "Breathe" (với Taylor Swift) và "Lucky" (với Jason Mraz). Bốn trên năm trường hợp thắng cử của nghệ sĩ đều xuất phát từ một đề cử của họ: "Smooth" của Santana, "Lady Marmalade" của Aguilera, "Here We Go Again" của Charles và "Lucky" của Caillat.
Chủ nhân hai lần thắng giải gồm có Van Morrison, Pink, Santana, Alison Krauss và Robert Plant. Krauss và Plant là nhóm song tấu duy nhất có hai lần thắng cử trở lên, cũng là những người duy nhất thắng cử liên tiếp. Christina Aguilera và Stevie Wonder nắm giữ chung kỷ lục nhiều đề cử Grammy nhất (sáu đề cử).
Năm 2012, giải thưởng bị ngừng trao trong một cuộc cải tổ lớn các hạng mục của Grammy. Ở thời điểm, mọi phần trình diễn của bộ đôi hoặc nhóm thuộc hạng mục pop được chuyển sang hạng mục mới ra đời tên là trình diễn song tấu hoặc nhóm nhạc pop xuất sắc nhất. Năm 2011, bản cover bài "Imagine" là tác phẩm cuối cùng được trao giải hợp tác giọng pop xuất sắc nhất.[5]
^[I] Từng năm được liên kết với bài viết về giải Grammy được tổ chức năm ấy.
Riêng
Chung