Theo Kinh Đại Bát-niết-bàn (Khế kinh 16 của Trường Bộ), sau khi nhập niết bàn, thân thể của Đức Phật được hỏa táng và tro cốt được chia cho các cư sĩ của Ngài.
Theo Kinh Đại Bát-niết-bàn, sau khi Ngài nhập niết bàn ở Kushinagar, xá lị của Đức Phật được hỏa táng tại địa điểm đó. Ban đầu tro cốt của Ngài chỉ được chuyển đến thị tộc Thích ca, nơi Đức Phật thuộc về. Tuy nhiên, sáu thị tộc khác và vua A-xà-thế đã đòi tro cốt của Đức Phật. Để giải quyết tranh chấp này, một Bà-la-môn tên là Tánh Yên (Dhma) đã chia tro cốt của Đức Phật thành tám phần. Những phần này được phân phát như sau: cho vua A-xà-thế xứ Ma-kiệt-đà; tới người Lê-xa ở Tỳ-xá-ly; tới người họ Thích-ca ở Ca-tỳ-la-vệ; tới Bulis ở Ba-kiên-la; tới người Sát-đế-lợi ở A-lặc-già-la; tới Bà la môn nước Tỳ-nậu; tới người Câu-lâu-la ở Ba bà; và đến người Mallas ở Câu-thi-na.[2] Ngoài tám phần này, hai xá lợi quan trọng khác đã được phân phát vào thời điểm đó: Tánh Yên nhận chiếc bình đựng thi thể đã được hỏa táng, và người Moriyas ở Pipphalivana nhận phần tro tàn còn lại của giàn thiêu.[2][3]
Theo Phật Âm, mỗi phần trong số mười phần này được đặt trong một hòm đựng (chẳng hạn như quan tài Kanishka hoặc quan tài Bimaran) và được chôn trong một khối mộ.[3] Những phần mộ này đã được mở rộng hoặc xây dựng lại qua nhiều thế kỷ để tạo thành những bảo tháp lớn. Trong số này, bảo tháp duy nhất còn nguyên vẹn là bảo tháp Ramagrama ở Ramgram, Nepal. Có những bằng chứng quan trọng củng cố tính xác thực của bảo tháp ở Piprahwa,[2] cũng như Bảo tháp Xá lợi Vaishali[4][5] và Bảo tháp Ramabhar ở Kushinagar. Ngoài ra thì các cuộc điều tra khảo cổ học cho đến nay vẫn chưa xác định được chính xác bất kỳ bảo tháp nào còn lại.
Tập truyện Lokapannatti được viết vào thế kỷ 11 hoặc 12, kể về câu chuyện của A-xà-thế xứ Ma-kiệt-đà (k. 492 – k. 460 TCN), người đã nhận xá lợi Đức Phật và để trong một bảo tháp dưới lòng đất.[6] Theo tác phẩm này, xá lợi của Đức Phật được bảo vệ bởi các người máy cơ khí có sức mạnh thần linh cho đến khi chúng bị Hoàng đế A-dục vương tước vũ khí hai thế kỷ sau đó (khoảng 304 – 232 trước Công nguyên).[7][8][note 1] Theo Mahāvaṃsa và Ashokavadana, A-dục vương đã thu thập bảy trong số tám phần xá lợi của Phật Thích-ca và phân chia lại ra hơn 84.000 bảo tháp mà ông đã ra lệnh xây dựng trên khắp thế giới.[9]
Khi những người hành hương Trung Quốc Pháp Hiển (337 CN – khoảng 422 CN) và Huyền Trang (602–664 CN) đến thăm Ấn Độ nhiều thế kỷ sau, họ có đề cập rằng hầu hết các địa điểm cổ xưa đã bị tàn phá.[10]
Kinh Mahaparinirvana nói rằng trong số bốn chiếc răng mắt của Đức Phật, một chiếc được tôn thờ ở Thiên đường Indra, chiếc thứ hai ở thành Ghandara, chiếc thứ ba ở Kalinga và chiếc thứ tư ở Ramagrama bởi vua Nagas.[11] Hàng năm ở Sri Lanka và Trung Quốc, xá lợi răng sẽ được diễu hành trên đường phố.[12] Trong quá khứ, các di tích có quyền sở hữu hợp pháp tài sản và việc phá hủy các bảo tháp chứa di vật là một tội ác vốn được coi là giết người.[13] Một truyền thuyết Đông Nam Á cho rằng sau khi Ngài nhập niết bàn, các vị thần đã phân phát 800.000 mảnh thân và 900.000 sợi tóc của Đức Phật khắp vũ trụ.[14] Trong Thượng tọa bộ, theo luận sư Phật Âm thế kỷ thứ 5, việc sở hữu xá lợi là một trong những tiêu chí để cấu thành một tu viện đúng nghĩa.[14] Cuộc phiêu bạt của nhiều xá lợi được cho là đã được Đức Phật báo trước, khi họ truyền bá Phật pháp và mang lại tính hợp pháp cho những người cai trị.[15]
Trong Phật giáo mạt thế cho rằng một ngày nào đó tất cả xá lợi của Đức Phật sẽ tập trung tại Cội Bồ-đề, nơi Ngài đạt được giác ngộ, và sau đó sẽ thành thân, ngồi xếp bằng và thực hiện song thần.[16] Sự biến mất của xá lợi vào thời điểm này sẽ báo hiệu sự xuất hiện của Phật Di Lặc.[17] Trong Pháp trụ ký (Nandimitravadana) do Huyền Trang dịch có đề cập rằng xá lợi của Đức Phật sẽ được mười sáu vị Đại A La Hán đưa đến Niết bàn và được tôn trí trong một bảo tháp lớn. Bảo tháp đó sau đó sẽ được tôn thờ cho đến khi nó chìm xuống lòng đất đến bánh xe vàng nằm bên dưới vũ trụ. Các xá lợi không bị lửa thiêu rụi mà được đặt trong một hòm đựng sâu trong lòng đất.[18]
Các chư Phật trước đây cũng để lại xá lợi; trong Buddhavamsa có đề cập rằng Sobhita, Paduma, Sumedha, Atthadassi, Phussa, Vessabhu và Konagamana, những vị Phật này cũng có bị phân tán.
Xá lợi của các đệ tử cao quý của Đức Phật như Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên, cũng được bảo tồn trong các bảo tháp (như ở Sanchi).
Vào khoảng giữa thế kỷ thứ năm, người hành hương từ Trung Quốc là Đạo Vinh đã tới Afghanistan để thăm các địa điểm hành hương. Ở Nagarahara có một mảnh xương từ đỉnh sọ của Đức Phật dài 4 inch. Ngoài ra, trong thành phố còn lưu giữ một cây trượng và một hộp đựng nạm ngọc chứa một số răng và tóc. Một ngôi chùa được cho là do Đức Phật xây dựng bị vùi lấp dưới lòng đất ở đây, nơi có những gì được cho là chữ viết của Ngài trên tường.[19] Một chiếc răng của Đức Phật được lưu giữ ở Baktra.[20] Ở Bamyan một chiếc răng của Đức Phật được cất giữ cùng với chiếc răng của một vị vua cakravartin.[21] Là một kiệt tác ban đầu của nghệ thuật Phật giáo Hy Lạp ở Gandhara và là một trong những hiện vật sớm nhất về Đức Phật, quan tài Bimaran được phát hiện trong một bảo tháp gần Jalalabad ở miền đông Afghanistan. Mặc dù quan tài có khắc dòng chữ nói rằng nó chứa một số xá lợi của Đức Phật; không có di vật nào được phát hiện khi chiếc hộp được mở ra.[22]
Các đệ tử đầu tiên của Đức Phật là Trapusa và Bahalika đã nhận được tám sợi tóc từ Ngài và họ mang về quê hương Balkh của họ và cất giữ trong một bảo tháp bằng vàng cạnh cổng.[23]
Bodhi Light International, Inc.[24], một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở chính tại Nam California, tổ chức trưng bày Bộ sưu tập 10.000 xá lợi Phật,[25] đây là bộ sưu tập xá lợi Phật lớn nhất được biết đến ở Hoa Kỳ. Bộ sưu tập này bao gồm hai chiếc răng, một sợi tóc, một xương ngón tay và hàng nghìn xá lợi giống như đá quý được cho là của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni cùng những người thân trong gia đình và các đệ tử của Ngài. Các hiện vật trong bộ sưu tập được biết đến với hiện tượng sản sinh ra những tinh thể mới đầy màu sắc được gọi là "baby relics".
Bộ sưu tập này đã được trưng bày cho công chúng hai lần một năm kể từ năm 2013 tại chùa Lư Sơn ở Rosemead, CA và chùa Pháp Tạng ở San Francisco, thu hút hàng chục nghìn du khách.[26][27] Hầu hết các hiện vật này đến từ các nước châu Á như Myanmar, Thái Lan, Sri Lanka và Việt Nam.[28]
Triển lãm được giới thiệu trong Phần 5, Tập 10 của loạt phim History Channel "The UnXplained" với William Shatner vào tháng 6 năm 2023.[29]
Một xá lợi Phật được lưu giữ ở Buddha Dhatu Jadi Bangladesh bên dưới bốn bức tượng Phật. Dhatu của Đức Phật đã được trao cho Thượng tọa U Paññya Jota Mahathero vào năm 1994 bởi Ủy ban Tăng già Maha Nayaka của Myanmar.[30]
Những Ringsels của Đức Phật, Nagarjuna, Longchenpa, Marpa và Milarepa từ Bodhgaya Sri Lanka đã được đưa đến thăm Chubachu ở Bhutan vào tháng 10 năm 2013.
Một xá lợi Phật được lưu giữ tại Sakyamuni Chedai ở Oudong vào năm 2002. 50 năm trước, hiện vật này đã được vận chuyển từ Sri Lanka về Phnom Penh, nhưng lại được vận chuyển trở lại sau khi Vua Sihanouk lên tiếng lo ngại về tình trạng đổ nát xung quanh Phnom Penh.[31] Vua Sihanouk của Campuchia nhận được xá lợi Phật từ người Pháp vào năm 1952.[32] Hiện vật có từ những năm 1950 gần đây đã bị đánh cắp ở núi Oudong và vẫn chưa được tìm thấy.[33]
Một chiếc bình vàng được cho là chứa xá lợi của Đức Phật đã bị đánh cắp từ một ngôi đền trên núi, gây ra một cuộc tìm kiếm toàn quốc và được thu hồi vào ngày 5 tháng 2 năm 2014. Sự biến mất của chiếc bình - được cho là chứa tóc, răng, xương của Đức Phật và một số bức tượng nhỏ - được đưa ra ánh sáng vào tháng 12 và gây ra làn sóng phản đối kịch liệt ở quốc gia có đa số dân theo Phật giáo này. "Mọi thứ vẫn còn trong bình", phát ngôn viên cảnh sát quốc gia Kirt Chantharith lên tiếng trong một lần nói với hãng tin.
Theo truyền thuyết, xá lợi Phật đầu tiên ở Trung Quốc xuất hiện trong một chiếc bình vào năm 248 CN do Khương Tăng Hội mang đến cho một người cai trị địa phương.[34] Vua Tôn Quyền của Đông Ngô đã cố gắng phá hủy chiếc răng bằng nhiều thử nghiệm khác nhau nhưng đều không thành công.[35] Theo truyền thuyết Đạo Tuyên là người sự truyền lại Răng của Phật, một trong bốn hiện vật răng được lưu giữ ở kinh đô Trường An vào thời nhà Đường. Người ta cho rằng ông đã nhận được xá lợi trong một chuyến viếng thăm ban đêm của một vị thần Indra.[36] Hoàng đế Đường Thái Tông đã cố gắng đốt một xá lợi răng nhưng không thể làm được.[37]
Theo tiểu sử thì vào năm 645, Huyền Trang trở về từ cuộc hành hương kéo dài mười bảy năm đến Ấn Độ với "nhiều hơn sáu trăm văn bản Mahayana và Hinayana, bảy bức tượng của Đức Phật và hơn một trăm xá lị".[34]
Tùy Văn Đế và Hoàng hậu Văn Hiến của nhà Tùy đều tôn kính xá lợi Phật. Tác phẩm Ji gujin fodao lunheng của Đạo Tuyên (Bộ sưu tập các tài liệu liên quan đến những tranh cãi giữa Phật giáo và Đạo giáo trong quá khứ và hiện tại; hoàn thành 661) kể lại rằng ngay sau khi sinh ra, Tùy Văn Đế đã được một ni cô trong chùa ấn tướng với tướng mạo và nhận nuôi cho đến năm 13 tuổi của. Sau khi trở thành hoàng đế, Văn Đế đã tiến hành ba chiến dịch phân phối lại xá lợi Phật vào các năm 601, 602 và 604. Xá lợi được lưu giữ khắp 107 ngôi chùa cùng với ảnh thờ của ni cô.[38]
Năm 2010, hài cốt hộp sọ của Đức Phật Thích ca được cất giữ tại chùa Tề Hà ở Nam Kinh. Một phần xương đã được cất giữ trong Chùa A-dục vương, được xây dựng vào năm 1011 dưới ngôi chùa Changgan cũ của Nam Kinh.[39] Năm 1987, một căn phòng được khai quật bên dưới ngôi chùa Famen và một xương ngón tay được cho là của Đức Phật Thích ca đã được phát hiện. Năm 2003, xương ngón tay là một trong 64 hiện vật có ý nghĩa văn hóa chính thức bị cấm rời khỏi Trung Quốc để triển lãm.[40] Vào năm 2009, xá lợi được cất giữ trong bảo tháp cao nhất thế giới được xây dựng trong khuôn viên của Chùa Pháp Môn.[41]
Hai mảnh xương được cho là của Đức Phật Thich ca được cất giữ tại chùa Yunju.[42] Theo ghi chép nhà Đường, Trung Quốc có 19 ngôi chùa của A-dục vương lưu giữ xá lợi của Đức Thích Ca Mâu Ni. Bảy trong số những ngôi chùa này được cho là đã được tìm thấy.[39] Hiện nay di vật chiếc răng được lưu giữ ở Bắc Kinh trong khi đốt ngón tay giữa ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây.[43]
Năm 1072, người hành hương Nhật Bản Jojin đã đến thăm răng Phật ở Khai Phong; một sứ thần của triều đình đã phải mở cửa vào tòa nhà nơi nó được đặt trong đại sảnh bằng bảy báu.[44]
Chiếc răng ở Bắc Kinh được phát hiện vào năm 1900 khi nó được phát hiện trong đống đổ nát của chùa Zhaoxian bên ngoài Bắc Kinh. Các nhà sư của tu viện Lingguang gần đó đã tìm thấy một chiếc hộp trong đống đổ nát có dòng chữ "Xá lợi Răng Thánh của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni", do Shan-hui viết vào năm 963. Họ giữ chiếc răng hàm bên trong tu viện của mình cho đến năm 1955 khi họ tặng nó cho Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc.[45] Đại sứ Miến Điện đã hỏi lấy di vật khi được Thủ tướng Chu Ân Lai cho xem. Tuy nhiên, khi một phái đoàn đến lấy chiếc răng, nó được đặt trong một chiếc quan tài bằng vàng thay vì bằng thủy tinh và chỉ đề nghị cho Miến Điện mượn trong 8 tháng. Ngôi chùa răng Bắc Kinh được xây dựng lại vào năm 1966 trước sự chứng kiến của các phái đoàn Phật giáo từ 10 quốc gia. [46]
Đức Phật thuộc dòng tộc Shakya, kinh đô đặt tại Kapilavastu. Trong một cuộc khai quật vào năm 1898, William Claxton Peppe đã phát hiện ra năm chiếc bình nhỏ chứa những mảnh xương, tro và đồ trang sức trong một bảo tháp bị lãng quên từ lâu ở Piprahwa, gần Birdpur thuộc quận Basti của Uttar Pradesh, Ấn Độ. Một nhóm do KM Srivastava dẫn đầu đã thực hiện các cuộc khai quật tiếp theo tại địa điểm Piprahwa từ năm 1971 đến năm 1973. Nhóm nghiên cứu đã phát hiện ra một chiếc quan tài chứa những mảnh xương cháy và xác định chúng có niên đại vào thế kỷ thứ 4 hoặc thứ 5 trước Công nguyên.[47] Dựa trên những phát hiện của những cuộc khai quật này, Cơ quan Khảo sát Khảo cổ Ấn Độ (ASI) đã xác định Piprahwa chính là Kapilavastu.[48] Kết luận này bị một số nhà chức trách tranh cãi, bao gồm cả Cục Khảo cổ học Nepal, nơi tuyên bố Tilaurakot là địa điểm lịch sử của Kapilavastu.[49]
Bảo tháp Xá lợi Phật được Lichhavis xây dựng ở Vaishali như một bảo tháp bằng bùn vào thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên. Các nhà khảo cổ học nổi tiếng Anant Sadashiv Altekar và Sitaram Rai của Viện nghiên cứu KP Jayaswal đã dẫn đầu một cuộc khai quật khảo cổ về bảo tháp này từ năm 1958 đến năm 1962. Một hộp đựng được phát hiện và được lấy ra khỏi lõi của bảo tháp; nó có niên đại vào thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên. Sau đó người ta xác định rằng hòm đựng di vật này chứa tro của Đức Phật trộn với đất, một đồng xu có đục lỗ bằng đồng và một số hiện vật khác. Chiếc quan tài được đưa đến Bảo tàng Patna vào năm 1972 và vẫn còn cho đến ngày nay.[4][5][50][51]
Tro cốt của Đức Phật từ thế kỷ thứ ba hoặc thứ tư đã được tìm thấy trong một cuộc khai quật vào năm 1962–1963 tại Devni Mori, một địa điểm khảo cổ Phật giáo gần Shamalaji ở Gujarat. Tro cốt của Đức Phật được tìm thấy trong một chiếc chai vàng bọc trong vải lụa, đặt trong một chiếc bát đồng được giữ trong quan tài. Dòng chữ trên chiếc quan tài 1.700 năm tuổi bằng chữ Brahmi có đề cập đến 'Dashabala Sharira Nilaya' - viết tắt của 'nơi trú ngụ của xá lợi thân xác Đức Phật'. Tro cốt được bảo quản tại Bảo tàng Khoa Khảo cổ học và Lịch sử cổ đại của Khoa Nghệ thuật, Đại học Maharaja Sayajirao của Baroda - Vadodara.[52][53]
Tu viện Dharma Vinaya Pune Lưu trữ 2022-12-05 tại Wayback Machine nằm ở phía tây bang Maharashtra. Ở dãy đồi Sahyadri gần đập khadakwasala, nơi Tu viện Dharma Vinaya Pune, một bản sao của bảo tháp Sanchi được xây dựng và xá lợi của Đức Phật Thích ca và các vị La Hán được lưu giữ.[54]
Khi mái vòm đầu tiên của Chùa Global Vipassana được xây dựng vào tháng 10 năm 2006 tại Mumbai; Xá lợi xương của Đức Phật được cất giữ ở khối đá trung tâm của mái vòm, khiến nó trở thành công trình kiến trúc lớn nhất thế giới chứa đựng xá lợi của Đức Phật. Xá lợi ban đầu được tìm thấy trong bảo tháp ở Bhattiprolu, quận Guntur, Andhra Pradesh, Ấn Độ.[55] Chúng đã được Hiệp hội Đại Bồ Đề Ấn Độ và thủ tướng Sri Lanka tặng để lưu giữ tại Chùa Vipassana Toàn cầu.[56] Một chiếc quan tài được phát hiện ở Lalitgiri ở Orissa được cho là chứa xương của Đức Phật.[57]
Culvmsa kể lại truyền thuyết Silakala và Vua Moggallana đã đến Ấn Độ sống lưu vong. Silakala trở thành một sa di ở Bodhgaya, nơi ông được ban cho một xá lợi tóc; Moggallana đã mang xá lợi này về Sri Lanka và đặt nó trong một chiếc quan tài pha lê, đồng thời tổ chức một lễ hội thường kỳ để tôn vinh xá lợi tóc.[58]
Mặc dù vua Bimbisara cho phép các phụ nữ trong cung điện đến thăm Đức Phật tại tu viện của ông vào buổi tối; những người phụ nữ muốn có một bảo tháp tóc và móng tay mà họ có thể sử dụng để tôn kính Đức Phật mọi lúc. Sau khi Bimbisara nói chuyện với Đức Phật, Đức Phật đã đáp ứng yêu cầu của họ.[59]
Tại Rajagrha, Đức Phật đã đến đây để cắt tóc, nhưng không có một vị tu sĩ nào sẵn sàng cắt tóc của Đức Phật; vì vậy họ tìm thấy một cậu bé tên là Ưu-bà-ly của lớp thợ cắt tóc. Trong nỗ lực cắt tóc tốt hơn, ông chẳng khởi một niệm đến nỗi quên luôn con dao cạo trong tay và đã nhập vào tứ thiền. Khi thấy A-nan-đà, đệ tử của Đức Phật lấy dao cạo khỏi ông ta; rồi tự hỏi phải làm gì với tóc; nghĩ rằng đó là một thứ không sạch. Đức Phật khiển trách ông và A-nan-đà đưa tóc trong một cái bình cho tướng Gopali, người cầm nó vào trận chiến và chiến thắng.[60]
Theo miêu tả của Huyền Trang, hàng trăm ngàn tín đồ đã đến hàng ngày để tôn kính xá lợi răng ở Kanyakubja.[12]
Theo Pali Dathavamsa (biên niên sử răng) một đệ tử của Đức Phật tên là Khema đã lấy một chiếc răng từ giàn thiêu của Đức Phật và đưa nó cho vua Brahmadatta của Kalinga (Ấn Độ).[35] Ở Dantapura, chiếc răng được Kỳ Na giáo lấy cho Vua Gushava, lúc đó là hoàng đế Hindu Pandu, người đã cố gắng phá hủy nó bằng nhiều cách khác nhau. Không thể phá hủy được chiếc răng, nhà vua chuyển sang Phật giáo và tôn kính chiếc răng.
Một trăm năm trước chuyến viếng thăm của Huyền Trang, người Hung Ephthalite đã phá hủy một số di tích ở Kashmira và Gandhara. Để thoát khỏi một trong những cuộc thanh trừng, một nhà sư đã trốn sang Ấn Độ và hành hương đến nhiều địa điểm linh thiêng. Một ngày nọ gặp một đàn voi rừng, ông cố gắng trốn trong một cái cây nhưng bị những con voi bắt đến một trong những con non của chúng có một mảnh tre ở chân. Ông đã chữa trị vết thương cho con voi và nó trao cho ông một chiếc hộp vàng đựng một chiếc răng của Đức Phật. Trên đường qua một con sông khi trở về, thuyền chở ông đứng trước nguy cơ bị đánh chìm giữa chừng. Các hành khách nhận ra rằng tộc rắn Nagas muốn có xá lợi Phật và thuyết phục nhà sư ném chiếc răng xuống sông. Ông dành ba năm tiếp theo để học các nghi lễ thích hợp để thuần hóa các loài Naga; thành công chinh phục vua của chúng và đòi lại chiếc răng.[61]
Borobudur ở Java có một trong những nơi chứa xá lợi của Đức Phật.[62]
Theo truyền thuyết ở Nhật Bản vào năm 552, một nỗ lực được tiến hành nhằm phá hủy một xá lợi răng, một trong những xá lợi đầu tiên của Đức Phật đến đất nước này; xá lợi bị búa đập vào đe; búa và đe đã bị phá hủy nhưng chiếc răng thì không.[63] Vào ngày 15 tháng 1 năm 593, Soga no Umako ra lệnh đặt xá lợi của Đức Phật vào bên trong tảng đá nền dưới cột trụ của một ngôi chùa ở Asuka-dera.[64] Theo truyền thuyết Nhật Bản, chiếc răng của thiên đường Indras sẽ bị một con quỷ tên là Sokushikki đánh cắp khỏi khăn xếp của Dhma; tuy nhiên nó bị bắt bởi một vị thần và chiếc răng được trao cho Indra.[36] Mặc dù không đề cập cụ thể đến việc Huyền Trang có một chiếc răng, nhưng một truyền thống Nhật Bản cho rằng một chiếc răng cuối cùng đã được nhà sư Gishin lấy và cất giữ ở Tendai và Fujiwara.[34]
Chùa Tongdosa (một trong ba ngôi chùa Tam Bảo của Hàn Quốc) được thành lập bởi Jajang-yulsa sau khi ông trở về sau chuyến hành hương đến Trung Quốc vào năm 646. Ngôi chùa có một chiếc áo choàng, bình bát và một mảnh sọ được cho là của Đức Phật.[65] Những ngôi chùa khác do Jajang xây dựng cũng có xá lị. Tu viện Bongjeongam được cho là sở hữu xá lợi Phật Thích Ca, trong khi Sangwonsa lưu giữ xá lợi xương.[66][67] Ngoài ra, Đền Jeongamsa và Đền Beopheungsa được cho là có chứa các xá lợi.[68] Tại chùa Bulguksa ở Hàn Quốc, bên dưới ngôi chùa đá ba tầng; 46 chiếc sarira đã được lưu giữ trong hơn 1200 năm, 2 chiếc nữa mới xuất hiện gần đây.[69]
Người ta kể rằng hoàng đế Triều Tiên Cao Ly Hi Tông đã cố gắng bỏ chìm một xá lợi răng trên biển nhưng không thể thực hiện được.[35]
Pha That Luang là biểu tượng quốc gia quan trọng nhất của Lào. Những nhà truyền giáo Phật giáo từ Đế quốc Mauryan được cho là đã được Hoàng đế A-dục vương cử đi, bao gồm Bury Chan hay Praya Chanthabury Pasithisak và 5 nhà sư Arahata đã mang xá lợi (được cho là xương ức) của Đức Phật đến bảo tháp.[70]
Năm 2001, Chùa Phật giáo Mahindarama tọa lạc tại George Town, trở thành ngôi chùa đầu tiên ở Penang lưu giữ xá lợi của Đức Phật.[71][72][73] Hai mảnh xương của Đức Phật đã được dâng lên Hòa thượng E. Indaratana Maha Thera, khi ông ở Ấn Độ vào năm trước. Xá lợi hiện được trưng bày trong phòng cầu nguyện chính của ngôi chùa.
Vào năm 2012, một phần nhỏ xá lợi của Đức Phật đã được hoàng gia Thái Lan tặng cho Wat Chetawan ở Petaling Jaya, Selangor, như một biểu hiện thiện chí của Phật tử Thái Lan đối với Phật tử Malaysia.[74][75] Xá lợi này đã được phát hiện ở Uttar Pradesh, Ấn Độ vào năm 1898, trước khi được chính quyền Anh ở Ấn Độ tặng quà cho Vua Xiêm Chulalongkorn.
Chùa pha lê Fa Yu Chan Si chứa xá lợi của Đức Phật Gautama và các bậc cao tăng khác.
Nhân dịp 24 giờ Metta vòng quanh thế giới 2013, một chiếc quan tài bằng vàng bạc đựng xá lợi của Đức Phật Thích Ca do Thượng tọa Dharmananda mang đến từ Sri Lanka đã được trưng bày tại Samadhi Vihara, Shah Alam.[76]
Theo truyền thuyết, Abtai Sain Khan đã được Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ ba ban tặng một xá lợi Phật. Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ mười bốn đã cầu nguyện cho xá lợi này trong chuyến thăm Mông Cổ năm 2011; vị trí của nó được giữ bí mật vì lo ngại nó sẽ bị chính phủ Liên Xô chiếm giữ.[43]
Chùa Shwedagon ở Myanmar lưu giữ 8 sợi tóc của Đức Phật do 2 đệ tử đầu tiên của Ngài là Tapussa và Bhallika đem đến địa điểm nơi lưu giữ ba xá lợi của các hóa thân trước đây của Đức Phật. Shwedagon được dựng lên với sự giúp đỡ của Vua Okkalapa và Sule nat. Những sợi tóc của Đức Phật cũng được cho là được cất giữ tại chùa Sule và Botataung.[77][78]
Quan tài Kanishka được cho là chứa ba mảnh xương của Đức Phật,[79] được người Anh chuyển đến Miến Điện sau cuộc khai quật,[80] nơi chúng vẫn còn ở dazaung (đại sảnh) của U Khandi.
Chùa Uppatasanti cũng lưu giữ một xá lợi răng từ Trung Quốc.[81]
Chakesadhatuvamsa, hay biên niên sử về sáu xá lợi tóc của Đức Phật, được viết ở Myanmar. Văn bản nói rằng Đức Phật đã ban sáu sợi tóc cho các đệ tử tại Venuvana ở Rajagrha. Những thứ này được trao cho 6 quốc gia giáp ranh chưa từng thấy Đức Phật.[82] Chuyện kể rằng khi Đức Phật đến Bang Mon thuyết pháp, ngài đã tặng sáu sợi tóc của mình cho các ẩn sĩ từ Kyaiktiyo, Zinkyaik (đến Tissa), Núi Zwegabin (đến Thiha), Kaylartha, Kyaikdaeyone và Myathabeik. Một cặp anh em La Sát đến từ Kyaikhtisaung cũng nhận được một sợi tóc. Tất cả các ẩn sĩ và la sát đều cất giữ sợi tóc trong những tảng đá lớn.[83][84]
Theo UNESCO, bảo tháp Ramagrama là bảo tháp nguyên bản duy nhất còn nguyên vẹn chứa xá lợi của Đức Phật; được xây dựng vào thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên.[85] Nepal tin rằng Tilaurakot là Kapilavastu và đề cử nó cùng với Lumbini làm di sản thế giới. Một cuộc khai quật tại Tilaurakot năm 1962 đã phát hiện ra những công trình kiến trúc bằng gạch cổ nhưng không có xá lợi.[10] Vào những năm 1970, người ta cho rằng hàng nghìn xá lợi Phật đã xuất hiện ngày càng nhiều ở phía đông của bảo tháp Swayambhunath ở Kathmandu.[14] Theo Huyền Trang, xá lợi của Đức Phật Koṇāgamana được cất giữ trong một bảo tháp ở Nigalisagar; nơi đây được A-dục vương viếng thăm, ngày nay là miền nam Nepal.[58]
Bảo tháp được xây dựng ở nơi ngày nay là Peshawar bởi Kanishka của đế quốc Quý Sương vào thế kỷ thứ hai đã được mô tả là một trong những bảo tháp cao nhất thế giới và được những người hành hương Phật giáo Trung Quốc đầu tiên như Pháp Hiển, Sung Yun và Huyền Trang đến thăm. Ở Peshawar, vào thế kỷ thứ tư Pháp Hiển đã đề cập rằng chiếc bát khất thực của Đức Phật chứa được 4 lít và được làm bằng đá, được làm từ bốn chiếc bát do bốn vị thần hộ mệnh của bốn phương núi Vinataka bao quanh núi Núi Tu-di ban tặng.[86] Một truyền thuyết khác kể về một vị vua Yuezhi muốn lấy chiếc bát nhưng không thể với sức mạnh của tám con voi nên ông đã xây dựng một bảo tháp trên đó.
Bảo tháp được khai quật vào năm 1908–1909 bởi một đoàn khảo cổ người Anh; nơi quan tài Kanishka được phát hiện cùng với ba mảnh xương nhỏ.[87] Ba mảnh xương (khoảng 1½ inch hoặc 3,8 cm) được tìm thấy trong một hộp đựng bằng pha lê đặt trong quan tài bằng đồng có hình nộm của Kanishka và dòng chữ ghi lại món quà của ông.[88][89] Chúng được đưa đến Mandalay vào năm 1910 bởi Gilbert Elliot-Murray-Kynynmound, Bá tước thứ 4 của Minto, Toàn quyền Ấn Độ để bảo quản.[90] Ban đầu chúng được cất giữ trong một bảo tháp ở Mandalay nhưng nó đã trở nên đổ nát và được sử dụng làm nhà ở. Xá lợi đang được lưu giữ trong một tu viện gần đó cho đến khi có đủ kinh phí để xây dựng một bảo tháp mới để chứa xá lợi bên cạnh Đồi Mandalay. Hòm đựng bằng pha lê hiện được đặt trong một chiếc quan tài bằng vàng và hồng ngọc do các tín đồ Miến Điện cung cấp.
Huyền Trang có đề cập rằng chiếc bát khất thực của Đức Phật đã tìm được đường đến Ba Tư sau thời gian lưu lạc ở nhiều quốc gia khác nhau. Người ta nói rằng một ngày nào đó chiếc bát sẽ được trao cho Đức Phật Di Lặc.[91] Tuy nhiên theo Pháp Hiển, bát khất thực của Đức Phật phải mất vài trăm năm mới du hành qua nhiều quốc gia trước khi bị một vị vua rồng lấy đi. Chiếc bát sau đó sẽ xuất hiện trở lại ở núi Vinataka, nơi nó sẽ được chia thành bốn chiếc bát ban đầu và trao cho bốn vị vua hộ mệnh để ban tặng cho Di Lặc. Sau đó, Di Lặc sẽ ấn những chiếc bát lại với nhau tạo thành một lần nữa, với hàng nghìn vị phật tiếp theo lặp lại quá trình tương tự; sử dụng cùng một cái bát. Theo Đạo Tuyên, chiếc bát của Đức Phật - được tặng cho ông vào thời điểm ông được cúng dường cơm sữa - được làm bằng đất sét. Nó được ban tặng bởi một vị thần núi, người đã được Đức Phật Ca-diếp trước đó ban tặng chiếc bát. Chiếc bát sau đó đã được Indra sửa chữa và những người bảo vệ tứ phương đã tạo ra hàng nghìn bản sao bằng đá, được đặt trong hàng nghìn bảo tháp trên khắp thế giới.[92]
Vào năm 2011, người đứng đầu Giáo hội Phật giáo Sri Lanka đã gặp Kirsan Ilyumzhinov để thảo luận về việc di chuyển xá lợi từ Sri Lanka đến Cộng hòa Kalmykia. Cựu tổng thống Kirsan Ilyumzhinov sẽ trở thành người giám hộ tiếp theo của các xá lợi Phật này.[93]
Xá lợi răng được đặt trong Bảo tàng và Chùa Xá lợi Răng Phật ở khu phố Tàu của Singapore.[94] Người ta cho rằng xá lợi được tìm thấy trong một bảo tháp bị sập ở Myanmar.[95]
Trong Mahavamsa, A-dục vương quyết định không lấy lại xá lợi Phật thuộc quyền sở hữu của Nagas tại Ramagrama. Người ta kể rằng trên giường bệnh, Đức Phật đã tiên tri rằng trong số tám drona trong thân xá lợi của Ngài, một chiếc sẽ được Koliyas của Ramagrama tôn kính, sau đó xá lợi sẽ thuộc về các Naga cho đến khi được cất giữ ở Sri Lanka. A-dục vương được các vị La Hán cho biết nhiều lời tiên tri hơn, những người nói về việc vua Dutugemunu sẽ cất giữ những di vật này trong tương lai.[96]
Hai lít xá lợi được thờ cúng ở làng Rāmagāma, theo quyết định của Đức Phật, sẽ được cất giữ ở Đại Bảo Tháp Ruvanveli. Vua Dutugemunu, vào ngày rằm tháng Āsāëha (tháng 6-tháng 7) dưới chòm sao Uttarāsāëha, sẽ chủ trì buổi lễ tôn kính xá lợi ở Đại Bảo Tháp, đã tôn thờ Tăng đoàn trước ngày rằm, nhắc nhở ngày mai là ngày ấn định để làm lễ an táng xá lợi và xin họ trao xá lợi cho ông. Sau đó, Tăng đoàn ra lệnh cho Sa-di A-la-hán Soõuttara, người thông thạo sáu thần thông, mang xá lợi mà A-la-hán Soõuttara đã mang đến và cúng dường cho Tăng đoàn.
Truyền thống kể rằng Trapusa và Bahalika đã đến thăm Sri Lanka và mang theo một di vật bằng tóc trong một hòm đựng bằng vàng đến Girihandu. Trapusa và Bhallika ban đầu cảm thấy ghê tởm những di tích tóc và móng tay. Chỉ sau khi ông giải thích câu chuyện Jataka về việc Sumedha đặt tóc dưới chân Dipamkara thì họ mới tin rằng điều này là có công.[97]
Đức Phật được cho là đã ban xá lợi tóc cho Maha Sumana, vị thần Sumanakuta được thờ phụng tại Mahiyangana ; ông cũng để lại dấu chân ở Sumanakuta.[98]
Năm 1561 tại Goa thuộc Bồ Đào Nha, một chiếc răng được lấy từ Sri Lanka được cho là của Đức Phật đã bị tổng giám mục Don Gaspar nghiền nát, đốt trong lò than rồi ném xuống sông trước đám đông.[99] Don Juan Dharmapala, vị vua Thiên chúa giáo của Kotte tuyên bố có chiếc răng Kandy. Tuy nhiên theo Culavamsa; Konnappu Bandara; người đã phản bội người Bồ Đào Nha cũng tuyên bố sở hữu chiếc răng. Ông đã sử dụng quyền sở hữu chiếc răng của mình cùng cuộc hôn nhân của mình với công chúa Kandyan để chiếm lấy ngai vàng.[100] Lễ rước răng nổi tiếng ở Kandy trùng với lễ kỷ niệm trước đó dành riêng cho Vishnu.[101]
Thuparamaya, dagoba đầu tiên ở Sri Lanka, được xây dựng bởi vua Devanampiyatissa (247-207 TCN) tại thành phố Anuradhapura.[102] Người ta cho rằng nó lưu giữ xương đòn phải của Đức Phật.
Khi gia đình Danta và Hemamala đến Sri Lanka vào năm 362-409, họ giao một trong bốn xá lợi răng mắt cho Vua Sirimeghavanna; người đặt nó cùng với xá lợi bát. Các xá lợi vẫn tồn tại ở Anuradhapura trong 600 năm cho đến khi được chuyển đến thủ đô mới Polonnaruva; tại thời điểm đó nó trở thành xá lợi được tôn kính nhất ở Sri Lanka.[103] Người ta tin rằng chiếc bát tạo ra mưa, một truyền thuyết thế kỷ 14 nói rằng vua Upatissa đã chấm dứt hạn hán bằng cách đổ đầy nước vào chiếc bát và rắc xuống đất trong khi đi theo một chiếc xe đẩy có tượng Phật bằng vàng.[104] Người ta kể rằng đệ tử của Đức Phật là A-nan-đà đã làm điều đó khi Vaisali phải chịu nạn đói và dịch bệnh do hạn hán. Vào thế kỷ thứ 12 tại lễ hội xá lợi răng ở Parakkamabahu, mây mưa tràn ngập các ao hồ nhưng không mưa trong lễ kỷ niệm.
Sau đó, vua Dutugemunu nhận được xá lợi của Đức Phật từ Tăng đoàn trong một chiếc quan tài và rời khỏi lầu vàng giữa vô số lễ vật và sự tôn vinh của chư thiên và Phạm thiên. Ngài đi vòng quanh phòng xá lợi ba lần, đi vào từ phía đông, rồi đặt quan tài xá lợi trên một chiếc ghế dài bằng bạc trị giá một koñi được bày ở phía bắc. Khi đó, theo quyết định của Đức Phật, một hình ảnh của Đức Phật đã được tạo ra trong tư thế nằm của con sư tử (sīhaseyya), và tất cả xá lợi đều được cất giữ. Khi việc cất giữ xá lợi ở Đại Bảo Tháp Ruvanveli hoàn tất, hai sa di Uttara và Sumana đã đóng cửa phòng xá lợi bằng những khối đá đã được giấu trước đó để dùng làm nắp.
Trong Thupavamsa, nhiều loại chúng sinh đã tham dự lễ cất giữ xá lợi vào Mahathupa; bao gồm cả vua Naga Mahakala, người đã bảo vệ họ cho đến gần đây. Các xá lợi được đặt trên một ngai vàng do nghệ nhân thần thánh Visvakarma chế tạo; ngai vàng do Indra mang lại. Brahma đưa ra chiếc ô chủ quyền vô hình của mình, trong khi nhà vua Dutugemunu đưa ra chiếc ô của riêng mình. La hán Indagutta tạo ra một tấm màn kim loại che phủ vũ trụ, để Ma vương không can thiệp, trong khi các nhà sư tụng kinh pitaka. Dutugemunu trang trọng bước vào với chiếc bình trên đầu; nhưng khi ngài chuẩn bị đặt chiếc bình lên ngai vàng, xá lợi bay lên không trung và thành hình Đức Phật, với mỗi tướng trong số 32 tướng tốt và 8 tướng Thành Đạo của một vĩ nhân. Trong hình dang này, Ngài thực hiện phép lạ giữa lửa và nước, hoàn thành tâm nguyện thứ năm của mình. Một trăm hai mươi triệu chư thiên và con người đạt được quả vị A-la-hán từ sự kiện này. Các xá lợi được đưa trở lại bình và căn phòng được niêm phong bằng những phiến đá cao bốn mươi mét.[105]
Truyền thống Miến Điện và Sri Lanka nói rằng Trapusa và Bhallika đã đánh mất một số xá lợi tóc vào tay vua Naga Jayesana; người đã đưa họ đến thờ cúng trong cung điện dưới đáy biển của mình.
Chùa Hledauk ở Miến Điện bị sụp đổ trong trận động đất năm 1912; lộ ra 2 phòng di tích. Bên trong là một chiếc bình chứa xá lợi của Đức Phật và những bức tượng nhỏ bằng đồng tượng trưng cho các giai đoạn trong cuộc đời của Ngài.[6]
Trên đường bay qua không trung cùng 499 đệ tử đến Sunaparanta, Đức Phật dừng lại ở Saccabandha, nơi Ngài thuyết phục vị thầy ngoại đạo cùng tên trở thành một vị A la hán. Trên đường về từ Sunapranta, Đức Phật dừng lại bên bờ sông Nammada, nơi ngài được chào đón bởi một vị vua naga sùng đạo Phật giáo, người đã yêu cầu một vật lưu niệm để vinh danh, vì vậy ngài đã để lại ấn dấu chân của mình trên bờ sông. Họ đến thăm Saccabandha một lần nữa và Saccabandha cũng yêu cầu một điều gì đó để tôn vinh; do vậy Đức Phật đã ấn chân vào đá cứng.[106]
Các xá lợi ở Piprahwa đã được trao cho Rama V (Vua Xiêm) vài năm sau khi được phát hiện vào năm 1898, nơi chúng vẫn được lưu giữ. Rama V có Phu Khao Thong, một ngọn núi nhân tạo được xây dựng tại Wat Saket. Sau năm 1888, Bảo tháp cất giữ xá lợi Phật từ Sri Lanka cùng với xá lợi của các tù nhân.[107] Phra Borommathat Chedi là bảo tháp cổ nhất chứa xá lợi Phật ở Thái Lan.[108] Wat Phra That Doi Suthep được thành lập sau khi một nhà sư theo đuổi giấc mơ và tìm thấy xương vai phát sáng và tự tái tạo; khiến ông tin rằng đó là xá lợi của Đức Phật.[109] Wat Com Ping ở miền bắc Thái Lan tuyên bố lưu giữ hơn 50.000 xá lợi phật.[14] Xá lợi phần đầu được tìm thấy ở chùa Teankam, tỉnh Lampang vào năm 2007. Ngôi đền được xây dựng bởi vua Indraditya vào thế kỷ thứ 12.
Một cuộc triển lãm do Đức Đạt Lai Lạt Ma tặng có các di vật của Đức Phật Thích Ca cũng như 40 đạo sư khác từ Ấn Độ, Tây Tạng và Trung Quốc; mang theo ông ra khỏi Tây Tạng sau cuộc xâm lược năm 1959. Cuộc triển lãm là ý tưởng của Lama Zopa Rinpoche; nó bắt đầu vào năm 2001 và đã đi qua 61 quốc gia trên thế giới.[110]
Chùa Xá Lợi từng là trụ sở của Phật giáo ở miền Nam Việt Nam trong chiến tranh Việt Nam, việc xây dựng chùa bắt đầu vào năm 1956 để lưu giữ xá lợi Đức Phật.[111] Chùa Giác Lâm là nơi lưu giữ xá lợi Phật kể từ khi được Narada mang về chùa từ Sri Lanka vào năm 1953.[112] Tịnh Xá Trung Tâm thành lập năm 1965 cũng là nơi lưu giữ các xá lợi.[113]